Chiêu công kích nọ vừa đúng dịp bay tới, đánh thẳng vào giữa lưng Bằng Thiên.
“Phụt”, Bằng Thiên phun ra một búng máu lớn, thân thể bay về phía trước như diều đứt dây.
Diệp Viễn không quay đầu xem bộ dạng chật vật của Bằng Thiên mà nhìn về phía bóng người đang đứng bên cạnh Thanh Linh Thụ kia.
Đó là một nam nhân trung niên vạm vỡ và khôi ngô, mặt xồm xoàm đầy râu quai nón, vừa nhìn đã thấy uy vũ hơn người.
Diệp Viền vẫn không nói gì, đám người Hổ Nhung lại ngạc nhiên kêu lên.
“HỔ Viêm đại ca”
“Tộc trưởng Hổ Viêm!”
“HỔ Viêm đại nhân, người… người không sao, thật là tốt quá!”
Nam nhân trung niên khỏi ngô này lại chính là tộc trưởng của tộc Ám Ma Hổ, Hổ Viêm.
Đây thật đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau!
Bằng Thiên có nằm mơ cũng không ngờ tới, Hổ Viêm lại có thế khỏe mạnh hiên ngang mà xuất hiện ở nơi này!
Không có Hổ Viêm, Bằng Thiên chính là kẻ mạnh nhất Đông Minh Vực.
Mười năm nay, dưới sự biến đối ngấm ngầm, Bằng Thiên cứ dần dần cho là như vậy!
Nếu không phải vì để cướp lấy Thanh Linh Thụ, gã đâu thèm nhẫn nhịn đến giờ.
Chỉ bằng ý nghĩ đó, tư tưởng của Bằng Thiên không tránh khỏi thiếu cảnh giác hẳn đi. Nhất là khi sắp lấy được Thanh Linh Thụ, Bằng Thiên vô cùng thỏa thuê mãn nguyện, đâu còn lòng dạ nào mà đề phòng?
Cho nên, Hổ Viêm dễ dàng đánh lén thành công.
Thực ra cũng không coi là thành công, nếu không có Diệp Viễn đè áp gã ở giây cuối cùng thì dù Bằng Thiên có bị thương cũng không thể bị thương nặng như vậy.
Diệp Viễn thậm chí không cần quay đâu nhìn cũng biết lân này Hố Viêm tuyệt đối không nhẹ tay, dù Bằng Thiên không chết cũng nhất định không bò dậy nổi.
Người kia, ra tay độc ác không phải bình thường.
Dĩ nhiên đối với Bằng Thiên, Diệp Viễn cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gid nên cũng sẽ chẳng có chút đồng tình thương xót nào với hắn.
Hổ Viêm thản nhiên nói: “Hổ Nhung, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Chỉ một câu nói đã khiến Hổ Nhung cảm động muốn khóc. Hắn nghĩ, nỗ lực của hắn mấy năm nay đều thật đáng giá!
Cho tới nay, Hổ Viêm vẫn luôn là cây cột tinh thần của cả tộc Ám Ma Hổ, dù hắn đã yên lặng mười năm nhưng điều này chưa từng thay đổi.
Hắn vừa xuất hiện, Hổ Nhung đã cảm thấy gánh nặng trách nhiệm trên vai hoàn toàn được tháo xuống, bởi Hổ Viêm mới là người đứng đầu của Hổ tộc.
“Chỉ cần HỔ Viêm đại ca được bình yên vô sự, chút vất vả ấy có coi là gì?”
HỔ Nhung rơi nước mắt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!