Diệp Viễn có thể đối phó Thanh Linh Thụ là thật, nhưng đây chẳng qua là thuộc về chút thủ đoạn. Nếu như đối thủ đổi thành Hổ Viêm hắn, thì Diệp Viễn tuyệt đối không có phần thắng.
Cấp sáu đỉnh phong của Yêu tộc, nếu như đến một tiểu tử cấp bốn cũng không đánh lại được, có thể trực tiếp tìm một miếng đậu phụ rồi đập đầu vào đó mà chết đi.
Diệp Viễn gật gật đầu, như thể là công nhận lời nói của Hổ Viêm, ai ngờ hắn lại thay lời nói: “Nể mặt của Bạch Quang, ta cũng đã đủ khoan dung với tộc Ám Ma Hổ các ngươi lắm rồi. Tiên lễ hậu binh, nếu như các ngươi không biết cân nhắc, vậy thì không thế trách được ta.”
HỐ Viêm nghe lời này, không nhịn được phá lên cười: “Nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi có tư cách gì mà ở trước mặt ta nói tiên lễ hậu bình? Thật là nực cười!”
Diệp Viễn mỉm cười nói: “Ta lập tức sẽ nói cho ngươi biết, ta có tư cách gì để nói tiên lễ hậu binh!”
Diệp Viễn vừa dứt lời, trong giây lát một trận chấn động kịch liệt truyền tới dưới lòng bàn chân Hổ Viêm, sắc mặt HỔ Viêm bỗng nhiên biến đổi, liền trực tiếp tránh ra xa.
Nhưng mà Diệp Viễn sao có thể cho hắn cơ hội này, nguyên từ lực trường của hắn phát động trong nháy mắt!
Nguyên từ lực trường của Diệp Viễn có hiệu quả cực kỳ nhỏ đối với cường giả cấp sáu đỉnh phong, nếu như là dùng trong khi thực chiến thì căn bản có thể bỏ qua không cần tính tới.
Tuy nhiên, khi hai đại cao thủ cấp sáu đỉnh phong đấu tay đôi, thì hiệu ứng nhỏ này thậm chí có thể trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát con lạc đà.
Lúc trước, Bằng Thiên bị ám toán, chính là gặp cái này!
Dưới tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, đối với việc nắm bắt thời gian thì có thế nói là Diệp Viễn nắm bắt không thể nào chuẩn xác hơn được nữa.
Vô số dây leo từ lòng đất chui lên, điên cuồng cuốn về phía Hổ Viêm và Hổ Nhung.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, đám người Hổ Nhung không ngờ rằng Thanh Linh Thụ đang bị kìm hãm lại có động thái khác. Phản ứng hơi chậm một chút, trong nháy mắt đã bị vô số dây leo kia quấn thật chặt.
Mà HỔ Viêm kia chỉ chậm một chút xíu, hai chân đã bị một cái dây leo quấn chặt lấy.
Có điều phản ứng của Hổ Nhung cũng là cực nhanh, một chưởng đao liền trực tiếp chặt đứt dây leo, chạy trốn về nơi xa.
HỔ Viêm đang đứng lơ lửng trên không, bỗng nhiên trong cơ thể truyền tới một loại cảm giác khác thường.
Hắn hết sức quen thuộc loại cảm giác này, không phải Vô Ảnh Hồn Độc thì là cái gì?
Trong thời gian ngắn, hắn trúng độc cũng không sâu, so với lần trước thì nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng mà trúng độc vào lúc này, hiển nhiên không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Hắn hiểu rất rõ sự cường đại của Thanh Linh Thụ, nhưng chính mình lại không cấn thận trúng độc vào lúc này thì phần thắng càng thêm mỏng manh.
Chỉ là hắn nghĩ sao cũng nghĩ không thông, rõ ràng là bản thể Thanh Linh Thụ đã bị Diệp Viền chê trụ, vậy mà nó lại thoát được?
Hắn vừa mới xác nhận qua, lực lượng mộcl nguyên của Thanh Linh Thụ đích xác là đã ngừng hoạt động, theo lý thuyết mà nói nó không thể nào xuất thủ mới phải.
Đây là tại sao lại như vây?
HỔ Viêm nhìn Diệp Viễn với ánh mắt thù hận.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!