Nguyệt Mộng Ly vừa nói chuyện, vừa quan sát sắc mặt của Diệp Viễn.
Nhưng mà bộ dạng thần sắc bình tĩnh của Diệp Viễn tựa như là nghe một câu chuyện không liên quan đến mình vậy khiến cho nàng rất thất vọng…
Nhìn Diệp Viễn không có biểu cảm gì, Nguyệt Mộng Ly tiếp tục nói.
“Tuyệt thế Đan Đế Thanh Vân Tử giận dữ vì hồng nhan, câu chuyện này đã được truyền thành một giai thoại ở Thần Vực. Chỉ là chẳng biết tại sao, Linh Tuyết Thần Vương ở lại Dược Vương Điện một tháng rồi rời đi. Sau đó truyền ra tin đồn nói là Linh Tuyết Thần Vương lấy “Thiên Huyễn Băng Phách” làm thù lao trả cho Thanh Vân Tử đại nhân, hai người từ nay không còn nợ nhau! Từ đó về sau, Linh Tuyết Thần Vương bế quan cho tới hôm nay vẫn không ra.”
Nguyệt Mộng Ly muốn dò xét phản ứng của Diệp Viễn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nhưng mà vẫn không thấy có bất kỳ biến hóa nào, dường như câu chuyện này đối với hắn không có một chút quan hệ nào vậy.
Điều này khiến cho Nguyệt Mộng Ly hết sức thất vọng.
Nếu như Diệp Viễn chính là Thanh Vân Tử, vậy thì thật là tốt biết bao!
Nhưng mà nếu như hắn không phải Thanh Vân Tử, vậy thì hắn lấy ở đâu ra công pháp đẳng cấp bậc này?
Nguyệt Mộng Ly chưa bao giờ nghe nói qua, ở Thần Vực ngoại trừ Linh Tuyết Thần Vương và đệ tử của nàng thì còn ai sẽ có môn công pháp này nữa.
Chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là Thanh Vân Tử đại nhân!
Diệp Viễn bỗng nhiên cười nói: “Thanh Vân Tử này thật là không hiểu phong tình mà! Ha ha, câu chuyện không
+’a; n 101.
Nguyệt Mộng Ly sững sờ, chỉ có thế thôi?
Đúng lúc này thì Lục Nhi đã thu công pháp lại và hoàn thành đột phá!
Nàng trực tiếp nhảy vào trong ngực Diệp Viễn, mặt đầy hưng phấn nói: “Thiếu gia, cuối cùng Lục Nhi cũng có thể lại tu luyện được rồi!”
Thấy Lục Nhi vui vẻ, Diệp Viễn cũng rất vui mừng, cưng chiều vuốt vuốt đầu Lục Nhi, cười nói: “Ha ha, xem ra là ngươi chỉ đang kìm nén sức mạnh thôi, lần này đã trực tiếp đột phá đến Linh Dịch Cảnh rồi!”
Lục Nhi cao hứng nói: “Đúng vậy,
Lục Nhi không muốn trở thành một kẻ phế nhân, coi như là Lục Nhị không đuổi kịp thiếu gia, cũng hy vọng mình có năng lực có thể tự mình bảo vệ bản thân, chí ít như vậy sẽ không trở thành gánh nặng của thiếu gia.”
Diệp Viễn nghe vậy gõ một cái vào đầu Lục Nhi, cười nói: “Cái gì mà gánh nặng với cả không gánh nặng hả? Còn nói như vậy nữa, thiếu gia ngươi sẽ tức giận đó!”
Lục Nhi hoạt bát le lưỡi một cái nói: “Người ta không nói nữa là được rồi!”
Có điều trong ánh mắt nàng lộ ra một khát vọng mãnh liệt, đó là khát vọng có thể trở nên mạnh mẽ.
Cảnh tượng ấm áp này hiện lên trong mắt Nguyệt Mộng Ly làm nàng có chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ mình thật sự đoán sai rồi? “Thiên Huyễn Băng Phách” này thật ra chỉ là một sự trùng hợp?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!