Loại thực lực này, ngẫm thôi cũng khiến lòng người nảy sinh kính sợ.
Diệp Viễn không phải loại người ếch ngồi đáy giếng, hắn đã từng là một vị Đan Đế đứng ở trên cao, cho nên hoàn toàn không có bất cứ điểm gì không thích ứng với sự biến hóa của đám người này mà nhập vai một cách rất tự nhiên.
Hơn nữa, Diệp Viễn biết, khi thực lực của mình tăng lên, có rất nhiều người vốn là bạn bè sẽ dần dần xa cách.
Đứng ở chỗ cao thì phải chịu lạnh lẽo, chính là đạo lý này.
Giống như hai cô cháu Nam Phong, Long Đường, ban đầu vốn là sư huynh đệ đồng môn, nhưng bây giờ, mặc dù Diệp Viễn muốn hạ mình thân thiết với bọn họ nhưng giữa bọn họ có khoảng cách về thực lực quá lớn, đã ấn định hai bên không phải là những người thuộc cùng một thế giới.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không phải loại người quên gốc gác như vậy.
Nếu là bạn bè, Diệp Viễn nhất định sẽ chỉ dẫn cho họ một chút, đế trong tương lai, không gian phát triển của bọn họ sẽ rộng lớn hơn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đội quân Cuồng Phong Giới đi qua nơi nào đều ra tay tàn sát dân chúng trong thành đến đó, nhưng vì sao công phá Vô Phương Thành lại không gây quá nhiều sát nghiệp?”
Diệp Viễn đã dạo quanh thành xem xét mấy lần, phát hiện Vô Phương Thành được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, dường như không gây chiến ở đây, điều này làm Diệp Viễn vô cùng bất ngờ.
Cả những người trước mắt đây, Diệp Viễn còn tưởng bọn họ đã lành ít dữ nhiều, ai ngờ bọn họ chỉ bị khống chế.
Tên Thượng Quan Văn Duệ ngu xuẩn kia, lại còn muốn lấy bọn họ ra uy hiếp mình.
“Chuyện này ta có nghe bọn họ nói đến, định gom chúng ta lại một chỗ, sau đó chọn thời gian tiến hành hiến tế tập thể! Ban đầu nơi này cũng đã định tiến hành trong ít ngày tới, nhưng không ngờ Diệp Viễn ngươi lại trở về kịp.” Thất Hải đáp.
Diệp Viễn hiểu ra, thì ra bọn chúng không phải không muốn ra tay mà là không kịp ra tay.
Trong Vô Phương Thành này hầu hết đều là đám người cỏ quyền lực ở Vô Biên Giới, đều có thực lực sâu không lường được.
Nếu một ngày bọn họ chết đi, dùng phương thức thô thiển này để thu thập huyết sát lực thì nghe quá lãng phí, cho nên chúng mới nghĩ đến ý tưởng tập trung người lại cùng hiến tế!
Có điều Thượng Quan Văn Duệ không ngờ Diệp Viễn lại mạnh mẽ trở về, một tay nghiền nát mười gã cường giả nửa bước Vô Lượng cảnh, giải phóng Vô Phương Thành.
Diệp Viễn quét mắt nhìn mọi người một lượt, bỗng có chút bận tâm hỏi: “Tử Huy huynh… còn sống không?”
Nghe đến tên Tử Huy huynh’ này, mọi người ở đây không khỏi sửng sốt, nhất thời không nhớ ra được vị Tử Huy huynh’ này rốt cuộc là ai.
Nhậm Tinh Thuần phản ứng nhanh nhất, vội vàng đáp: “Từ Tử Huy hẳn là không sao! Võ giả Hồn Hải cảnh đều bị bọn chúng nhốt dưới địa lao thành đông.”
Nghe Nhậm Tinh Thuần nói vậy,
Diệp Viễn mới yên lòng.
Từ Tử Huy là ân nhân cứu mạng phụ thân mình, Diệp Viễn nợ hắn một món nợ lớn. Nếu hắn chết, Diệp Viễn sẽ rất áy náy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!