Viêm Bạo Phù mặc dù lợi hại, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phù lục cấp năm. Thương tích gây ra cho Diệp Viễn, hắn rất nhanh đã có thể phục hồi xong.
“Không cam tâm sao? Những người đã bị ngươi hại chết kia, bọn họ có ai lại cam tâm hả?” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Thương thế của Triệu Thiên Dận mặc dù rất nặng, nhưng mà cả người vẫn tỉnh táo.
Lúc này ở khóe mắt của hắn rơi xuống một giọt nước mắt. Cũng không biết là vì hắn đã hối hận, hay là đang vì mình mà bi ai.
Có điều nước mắt của hắn, cũng không thể có được sự thương hại của người khác.
Diệp Viễn lúc này còn đang dùng Phách Long Tái Sinh Quyết, không ngừng chữa trị vết thương trên người.
“Ta cho ngươi một có hội, nói ra người đứng đằng sau sai khiến ngươi, ta có thể cân nhắc để cho ngươi một con đường sống!” Diệp Viễn đột nhiên thay đổi lời nói.
So với Triệu Thiên Dận, Diệp Viễn càng kiêng kỵ người ở sau lưng hắn, hoặc là thế lực đứng đằng sau hắn.
Nhưng mà Diệp Viễn không phải là lòng dạ mềm yếu, chỉ là đối với người như Triệu Thiên Dận, nếu như không cho hắn một trái táo ngọt, hắn tuyệt đối sẽ không chịu nói ra.
Diệp Viễn đương nhiên là muốn giết Triệu Thiên Dận, nhưng mà hắn đối với thế lực sau lưng Triệu Thiên Dận càng cảm thấy hứng thú hơn.
Có điều Diệp Viễn dĩ nhiên sẽ không làm ra chuyện thả hổ vể rừng, hẳn không giết Triệu Thiên Dận, không có nghĩa là không đem hắn biến thành phế nhân!
Quả nhiên, Triệu Thiên Dận nghe Diệp Viễn nói, hai mắt không khỏi định thần lại, hiến nhiên là không nghĩ tới Diệp Viễn vậy mà lại biết nhiều thứ như vậy. Có điều thần sắc hắn rất nhanh biến thành rất phức tạp, trong lòng giãy dụa không dứt.
“Ngươi vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, ngươi ở trong mắt bọn hắn, không phải là một con chó sao? Ngươi dừng lại lâu như vậy ở Vô Lượng cảnh tầng một, lấy thực lực của bọn họ, thì sớm đã có thể giúp ngươi phi thăng Thần Vực rồi. Nhưng kết quả thì thế nào?” Diệp Viễn nói.
Triệu Thiên Dận nghe điều này, thân thể không khỏi khẽ run lên.
Hiển nhiên, lời nói của Diệp Viễn đã động đến nơi thống khổ nhất trong lòng hắn.
Diệp Viễn thấy hắn có chút buông lỏng, tiếp tục nói: “Cho nên, người đừng có mơ giấc mộng viển vông. Có lẽ ở trong mắt bọn hắn, ngươi ngay cả đến một con chó cũng không bằng! Hoặc nói là, ngươi thật sự coi chính mình là người không thể thay thế? Chỉ cần bọn họ nguyện ý, bọn họ tùy thời có thế để người khác tới làm Phong Hoàng!”
Lời nói lúc này của Diệp Viền, rõ ràng đã làm cho thân thể Triệu Thiên Dận cứng đờ.
“Được… được…” Triệu Thiên Dận cố gắng nói ra một chữ.
Trong lòng Diệp Viễn hơi động nói: “Ngươi nói, ta nghe đây.”
“Huyết
n
Triệu Thiên Dận vừa nói được một chữ, đột nhiên một luồng khí tức kinh khủng từ nơi xa truyền tới.
Diệp Viễn cảnh giác, chỉ thấy một đạo lưu quang màu đen chớp mắt đã đi tới trước mặt hắn.
Khí tức kinh khủng này, tuyệt đối thuộc về Vô Lượng cảnh!
Trong lòng Diệp Viễn kinh ngạc, nhưng mà không kịp suy nghĩ nhiều, liền vội vàng tránh ra.
Lưu quang màu đen thế như vạn cân, tốc độ nhanh vô cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!