Người này mang đến cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, so với Triệu Thiên Dận còn nguy hiếm hơn!
Hắn không thể ngờ được, Cuồng Phong Giới thế mà còn ấn giấu một cường giả Vô Lượng cảnh!
Dưới ánh mắt của mọi người, người kia chậm rãi hạ xuống từ không trung, đi đến bên người Triệu Thiên Dận.
“Coong!”
Hắn trực tiếp rút cây thương trên người Triệu Thiên Dận lên, máu tươi phun ra. Triệu Thiên Dận nghẹo đầu, chết ngay tức khắc.
Chỉ là lúc này hai mắt của hắn vẫn trợn tròn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
“Diệp Viên, không ngờ tới phải không? Chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Trường thương của người kia giương lên, lạnh lùng nói.
Bóng đen, trường thương!
Diệp Viễn cuối cùng cũng đem một màn này liên kết với một người!
“Triệu Thừa Càn!”
“Hê hê, cảm ơn người đã nhớ đến ta! Không nghĩ tới sao, ta còn có ngày có thể đứng trước mặt ngươi, rửa nỗi nhục ngày trước!”
Hắc khí xoay quanh người này, thê’ mà lại chính là thất hoàng tử Triệu Thừa Càn!
“Thất hoàng tử điện hạ! Thế mà lại là thất hoàng tử điện hạ! Hắn… không phải là hắn đã bị Diệp Viễn phế đan điền rồi sao? Đây… rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?”
“Khí chất của thất hoàng tử đại biến, nhất định là đã trải qua những việc mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được! Có điều khí tức của hắn bây giờ, vậy mà đã trở thành cường giả Vô Lượng Cảnh? Điều này sao có thể?”
“Thất hoàng tử thế mà lại tự tay giết chết cha của mình! Hai cha con này, thật
là…”
“Tất cả im miệng cho ta! Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là Phong Hoàng tân nhiệm!” Triệu Thừa Càn bỗng nhiên hướng về phía tất cả mọi người của Vương Thành quát lên.
Những võ giả kia vốn là đang thầm thì nghị luận, lúc này ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Khí thế của Triệu Thừa Càn quá cường đại, bọn họ căn bản là không có dũng khí để phản kháng.
“Ha ha, ở ngay trước mặt nhiều con dân như vậy, ngươi tận tay giết chết phụ thân của mình, chẳng lẽ còn hi vọng bọn họ sẽ thần phục một người như ngươi sao?”
Diệp Viễn nhìn thoáng qua, thần sắc của mọi người phần lớn đều là giận mà không dám nói, không khỏi mỉm cười một hồi.
Triệu Thừa Càn cũng không có nổi giận, vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Chẳng lẽ trên đời này, chỉ cho phép hắn giết con, chứ không cho phép ta giết cha sao? Ngươi có biết là, nhiều năm như thế con cháu hoàng thất trải qua như thế nào không? Từ khi bắt đầu sinh ra, đã định sẵn là huynh đệ chúng ta phải cạnh tranh tàn khốc! Cuối cùng, chỉ có nhân tài ưu tú nhất mới có thể còn sống sót! Tam ca như thế, ta cũng là như vậy! Tam ca chỉ bởi vì đắc tội Tinh Uyên, đã bị hắn không chút do dự bỏ rơi! Lần trước bị ngươi phê’ bỏ, ta đã nghĩ là hẳn sẽ phải chết, ai biết ông trời có mắt, để cho ta có được kỳ ngộ khác, ha ha ha…! Ta hỏi ngươi, một người phụ thân như vậy, chẳng lẽ không đáng chết!”
Trong lời nói của Triệu Thừa Càn chứa đựng oán khí dữ dội, nhưng mà lại đem đến cho người ta một loại cảm giác thương hại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!