Trong hoàng cung ở trung tâm Vương Thành, một bóng ảnh quỷ mỵ đứng giữa bóng tối vô tận.
Quanh người hắn dày đặc huyết sát khí, tạo cho người ta một cảm giác kì dị.
Huyết sát lực bao quanh Triệu Thừa Càn dù rằng đậm đặc, nhưng mà đem so với kẻ này thì đúng là đom đóm so với ánh trăng.
Chỗ huyết sát khí kia nhỏ ra từ rất nhiều chiếc ấm con, hướng về phía hắc ảnh kia mà tụ lại.
Nhìn kỹ thì trên tay hắc ảnh kia là một viên ngọc trong suốt. Mà viên ngọc đó vì tích tụ quá nhiều huyết hung khí mà dần dần biến thành màu đỏ thầm.
Không lâu sau, nó biến thành một viên huyết châu.
Những chiếc ấm nhỏ ban nãy đều bị hút sạch hết huyết sát lực trở nên trống rỗng!
Chiếc ấm nhỏ này giống hệt như những chiếc ấm mà Diệp Viễn tìm thấy bên ngoài Xích Quang Thành.
Chỉ là bên cạnh hắc ảnh lúc này là hàng vạn chiếc ấm như vậy, bên trong tồn chứa vô số huyết sát lực!
“Khặc khặc… cuối cùng cũng luyện chế thành công Huyết Quỷ Châu rồi! Để luyện chế ra nó, thật đúng là rắc rối!” hắc ảnh nhìn viên châu mang huyết sắc trên tay, cười điên dại.
“Hai phụ tử Triệu Thiên Dận, đúng là hai kẻ ngu xuẩn, đến chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong! Có điều tên tiểu tử kia đích thị là có chút bản lĩnh, nhỏ tuổi vậy mà đã lĩnh ngộ chân ý vô thượng tới cảnh giới đó, sợ rằng đã thuộc về hàng đỉnh cao của Thần cảnh rồi chăng? Tiếc là mấy lão già kia để mắt quá kỹ, mình chỉ có thể phân thân hạ giới, nếu không nhất định sẽ tru sát tên tiểu tử kia trước tiên! Nhưng mà dựa vào thực lực của Chúa Thượng, tên tiểu tử kia dù có nghịch thiên thì cũng không phải là đối thủ của người, cứ cho nó sống thêm vài năm vậy. Đợi Chúa Thượng lo xong đại sự, rồi tìm diệt tiểu tử kia sau cũng không muộn!”
Hắc ảnh rõ ràng nắm rõ chuyện xảy ra trong trung tâm Vương Thành như lòng bàn tay, chỉ là bị giới hạn bởi vài chuyện, hắn mới không thể xuất thủ, mà để cho cha con Triệu Thiên Dận ứng phó.
Có điều hắn không ngờ rằng, Diệp Viền lại mạnh đến như vậy, nhát kiếm kết liễu đó, đến cả hắn cũng phải khâm phục mười phần.
Nó hoàn toàn nghiền nát ý cảnh, không màng cảnh giới!
Kẻ ở Thần Vực mà có thế làm được như vậy cũng đếm trên đầu ngón tay.
Quan trọng nhất là, Diệp Viễn không phải là người bản địa. Đạt tới cảnh giới kia, đúng là đáng quý!
“Thôi vậy, trước mắt cần mau chóng mang Huyết Quỷ Châu về phụng mệnh. Chuyện của tiểu tử kia, đế sau hẵng tính
Ạ 11
vậy.
Nói xong, hắc ảnh kia động một cái liền hòa vào trong bóng tối.
Trong đại điện của Tê Hà Sơn, Tinh Uyên được một phen ngượng chín người.
“Tiền bối nói đùa rồi, nếu không nhờ tiền bối chỉ điếm, thành tựu cả đời của Tinh Uyên này, sợ rằng chỉ có vậy.” Tinh Uyên run rẩy nói.
Lúc Diệp Viễn còn ở Tê Hà Sơn, quả thực đã chỉ điểm cho Tinh Uyên đôi lần.
Dù không nhiều, nhưng Tinh Uyên vẫn chuyên tâm tiếp thu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!