Nhiệm vụ này Quân Thiên Vũ đã đưa ra hơn nửa năm nay, trước sau đều có không dưới năm cường giả Đan Tông nhận nhiệm vụ, nhưng mà đều là thất bại tan tác mà quay trở về.
Diệp Viễn vừa ra tay, đã đem ngọn nguồn chẩn đoán ra hết.
Công lực bậc này, quả thực là khiến cho đám người được gọi là cường giả Đan Tông phải xấu hố!
Tuy nhiên sau khi Diệp Viễn nghe câu chuyện này cũng thở dài.
Mặc dù Dư Minh không biết tình hình chi tiết, nhưng mà có một số suy đoán e rằng là cả thiên hạ này sớm đã biết rồi. Chỉ là Quân Thiên Vũ cường thế, nên Dư Minh không dám nói ra.
Quả nhiên là Quân Thiên Vũ đã bạc tình bội nghĩa với đại tiểu thư Đào gia, cuối cùng còn làm cho một đại gia tộc bị suy bại, cũng khó trách người ta lại dùng lời nguyền ác độc như vậy.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài phát ra.
Quân Thiên Vũ thở dài nói: “Sự tình không phải như các ngươi nghĩ đâu! Ta đối với Đào Nguyệt Tường chỉ có tình huynh muội, chưa từng có ý đồ không an phận! Chín năm trước, nàng ta tỏ tình với ta, ta liền cự tuyệt nàng tại chỗ. Ta sợ
nàng suy nghĩ nhiều, nên đã ra ngoài ngao du. Cũng chính là lần trên đường ngao du đó, ta đã gặp và yêu Diệc Như. Từ khi ta gặp mặt nàng lần đầu tiên, ta đã hoàn toàn yêu nàng và thề sẽ ở bên nàng cả đời. Sau khi chúng ta kết thành phu thê, ta liền chán ghét cảnh phiêu bạt, nên đã trở lại định cư trong Cổ Phong Thành, ai có thể ngờ được…”
Nghe câu chuyện này, những nghi hoặc trong lòng Diệp Viễn liền sáng tỏ.
Hóa ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cuối cùng lại biến thành một bi kịch nhân gian.
Có lẽ là Đào gia kia cũng quá đáng, nếu không cũng đã không hoàn toàn chọc giận vị sát thần Quân Thiên Vũ này.
Chỉ là đại tiếu thư Đào gia kia cũng quá tự cao và quyết tuyệt, Quân Thiên Vũ không vừa ý nàng cũng là có nguyên nhân.
“Dược sư, ta cầu xin ngươi hãy cứu Diệc Như! Chỉ cần ngươi có thể cứu nàng, điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng! Ta vốn tưởng là có thế đem lại hạnh phúc cho Diệc Như, ai mà biết được thứ ta đem đến cho nàng tất cả chỉ là sự thống khố!” Mắt Quân Thiên Vũ rưng rưng, nắm lấy tay Diệp Viễn kích động nói.
Bất tri bất giác, Quân Thiên Vũ thậm chí còn sử dụng cả xưng hô “Dược sư”.
Dư Minh ở một bên sớm đã nhìn đến ngây người!
Hắn không thể nào tưởng tượng được một người giết người không chớp mắt như Quân Thiên Vũ, vậy mà cũng có một mặt mềm yếu như vậy.
Hắn cũng không ngờ được, y thuật của Diệp Viễn lại cao siêu như thế, có thể khiến cho một sát thần như Quân Thiên Vũ phải cầu xin giúp đỡ.
Giờ khắc này, rốt cuộc Dư Minh cũng biết được dựa vào đâu mà lúc trước Diệp Viễn lại nói với Cố Hồng câu kia rồi!
Nghĩ tới đây, hẳn không khỏi có chút ít mong đợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!