Quân Thiên Vũ lạnh lùng nói: Diệp dược sư là ân công của ta, ngươi nói xem vì sao ta lại tới hả?”
“Hả? Hắn… hắn…”
Tống Phàn sợ hết hồn, tên tiểu tử trước mặt này, sao lại có thể là ân công của Quân Thiên Vũ?
“Hừ! Ngươi muốn tự mình kết liễu hay là để ta tiễn ngươi một đoạn đường?” Quân Thiên Vũ trực tiếp nói thẳng.
“Quân… Quân đại nhân xin bớt giận, ta… ta không biết vị tiểu huynh đệ này là ân công của Quân đại nhân!”
Tống Phàn nghe vậy lòng đầy hối hận, không làm sao giải thích được, sao lại chọc đến trên đầu vị sát thần này?
Nhưng mà Quân Thiên Vũ nhàn nhạt nói: “Không cần giải thích, chỉ cần sát ý vừa rồi của ngươi, cũng đã đủ xử ngươi tội chết rồi.”
“Quân đại nhân, đây… đây là đại doanh của quân vệ thành đấy! Xem như là ngài nể mặt La Phương thống lĩnh, tha cho tiểu nhân đi!”
Lời nói của Quân Thiên Vũ khiến cho sắc mặt Tống Phàn trắng bệch, trực tiếp quỳ xuống.
Quân Thiên Vũ cau mày nói: “Dài dòng!”
Dứt lời, Quân Thiên Vũ chỉ ra, một đạo kiếm ý bén nhọn trực tiếp xuyên qua tim của Tống Phàn, căn bản là không cho hắn bất kỳ cơ hội đánh trả nào.
Trước khi chết Tống Phàn còn không thể nào tin được, Quân Thiên Vũ thực sự cứ thế mà giết hắn.
Hai mắt hắn dần dần vô thần, ngã vào vũng máu.
“Diệp dược sư, không có sao chứ?” Quân Thiên Vũ đến nhìn cũng lười nhìn Tống Phàn, nhưng mà lại quan tâm Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không sao, nhờ Quân tiền bối tới kịp, may mà có tín vật của ngài. Chỉ là Quân tiến bối cứ như thế mà giết hắn, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Lúc hai người từ biệt, Quân Thiên Vũ đã đưa cho Diệp Viễn một tín vật. Chỉ cần Diệp Viễn đem tín vật bóp vỡ, Quân Thiên Vũ sẽ biết và chạy tới.
Chỉ là Diệp Viễn cũng không ngờ được, nhanh như thế đã phải dùng tới.
Quân Thiên Vũ cười nói: “Quân mỗ giết người, ai dám nói gì? Nếu đã tới đây, ta đi cùng với ngươi tới gặp La Phương.”
“Được, vậy thì làm phiền Quân tiền bối rồi.” Diệp Viễn ôm quyền nói.
Quân Thiên Vũ khoát tay một cái nói: “Diệp dược sư còn khách khí với ta làm gì? Đừng có mở miệng một tiếng Quân tiền bối, đóng miệng một tiếng Quân tiền bối, nếu Diệp dược sư không chê, kêu ta một tiếng lão ca là được rồi.”
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, được, Quân đại ca! Đúng rồi, Quân đại ca cũng không cần gọi ta là Diệp dược sư, ngài trực tiếp gọi Diệp Viễn ta là lão đệ là được.”
Quân Thiên Vũ cười to nói: “Ha ha, Diệp lão đệ!”
Đúng lúc ấy thì một đạo khí tức cường đại từ phủ thống lĩnh truyền tới, trong chớp mắt đã đến trước mặt.
“Người nào lại dám giương oai ở đại doanh vệ quân thành ta? ồ, Quân Thiên Vũ, là ngươi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!