Thấy Diệp Viễn như vậy, Hạ Thư Minh giận dữ: “Tiếu tử, ngươi có ý gì đây?”
Diệp Viễn thản nhiên đáp: “Lúc này Cố tiểu thư đang ở trạng thái phát bệnh, rất nhiều thứ liên quan đến bệnh tình cũng sẽ lộ ra. Ngươi dùng Mộng Hồn Hương làm nàng ngủ say, nhỡ đâu lại bởi vậy mà chẩn đoán sai thì sao? Ngay cả chút kiến thức ấy cũng không có, thật không biết danh hiện Đan Thánh của ngươi là làm thê’ nào mà lấy được!”
Hạ Thư Minh nghe nói vậy lập tức cứng cả người, tiểu tử này dám hoài nghi thực lực Đan Thánh của mình!
Nhưng những câu Diệp Viễn nói ra đều rất có lý, hắn không cách nào phản bác được.
Ngay cả Cố Trường Thuận và Quân Thiên Vũ là hai kẻ không hiếu y dược nhưng nghe xong cũng âm thầm gật đầu, hiển nhiên, cách nói này rất hợp lý.
Cố Trường Thuận nhịn không được bèn liếc nhìn Hạ Thư Minh một cái, lão chẩn bệnh cho Cố Tinh đã bao lâu nay, chẳng phải lần nào cũng dùng Mộng Hồn Hương làm Cố Tinh ngủ say mới chẩn đó sao?
“Đồ thiếu hiếu biết! Không dùng Mộng Hồn Hương, ta muốn xem xem ngươi định bẳt mạch thế nào đây!” Hạ Thư Minh cười lạnh nói.
cảm thụ được cái nhìn của Cố Trường Thuận, mặt Hạ Thư Minh cũng nóng rực lên. Nhưng không làm Cố Tinh chìm vào giấc ngủ thì phải bắt mạch kiểu gì chứ?
“Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà xem cho kĩ!”
Diệp Viễn bước lên vài bước, lại gần Cố Tinh hơn một chút, sau đó, hắn đưa ngón trỏ ra, một tia sáng màu vàng mảnh như sợi tơ chảy ra từ đầu ngón trỏ.
Sợi tơ mảnh này là ngưng kết từ nguyên lực mà thành!
Chứng kiến màn này, Hạ Thư Minh lập tức biến sắc, bật thốt lên: “Bắt mạch bằng nguyên ti!”
Cố Trường Thuận không hiểu cái gì là bắt mạch bằng nguyên ti, nhưng từ sắc mặt của Hạ Thư Minh cũng có thể nhìn ra, chiêu này của Diệp Viễn dường như rất lợi hại, không khỏi lại dấy lên vài phần hi vọng.
Cố Tinh là đứa con của hắn và chính thê, tình cảm hai người rất tốt, nhưng sau khi sinh Cố Tình chưa được bao lâu, thê tử đã buông tay rời khỏi nhân gian.
Hơn nữa, Cố Tình và vợ cả của hắn có thể nói là giống nhau như đúc, cho nên xưa nay Cố Trường Thuận luôn cực kỳ yêu chiều đứa con gái này.
Ai có thể ngờ, Cố Tình lại dính phải thứ bệnh quái lạ kia, ngay cả Hạ Thư Minh ra tay cũng không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh.
Nếu ngay cả Cố Tinh cũng bỏ hắn mà đi, Cố Trường Thuận thực sự sẽ điên mất.
Cho nên hắn đồng ý với điều kiện của Diệp Viễn, lấy Oái Hương lâu làm tiền xem bệnh, mong Diệp Viễn có thể chữa khỏi cho Cố Tinh.
Lúc này, sợi tơ mỏng trên tay Diệp Viễn phun ra đã dần dần bay đến cánh tay CỐ Tình, sau đó luồn vào trong kinh mạch của nàng.
Thấy vậy, Cố Trường Thuận cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Tuy hắn không hiểu cái gì là bắt mạch bằng nguyên ti nhưng chiêu thức này của Diệp Viễn đã đủ chứng tỏ hắn hơn hẳn người thường.
Võ giả phát ra nguyên lực, phần lớn đều là theo đuổi lực phá hoại càng lớn càng tốt, cách điều khiển nguyên lực trong tay đều thuộc về kiểu thô sơ mạnh bạo.
Nhưng chiêu thức này của Diệp Viễn lại cần khả năng khống chế nguyên lực cực kỳ tinh tế.
Điểm này, dù với một võ giả Thiên Khải Cảnh như hắn cũng không làm được!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!