Diệp Viễn cười nói: “Những cung nữ này căn bản không phải tượng mà là do người sống luyện chế thành. Khi còn sống, các nàng đều có công phu mị thuật cực cao, cho nên sau khi chết vẫn có thể tạo thành mị hoặc cực lớn với võ giả. Ta vừa tới quảng trường này liền đã cảm thấy không bình thương, cho nên lập tức tiến vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, vì thế mà không bị ảnh hưởng.”
Nếu là ở trạng thái bình thường, có lẽ trong lúc thiếu cảnh giác, Diệp Viễn có thể sẽ trúng chiêu, nhưng chỉ cần hắn đề cao cảnh giác, loại thuật mị hoặc này muốn mê hoặc hắn là điều không thể.
Tâm Như Bàn Thạch, bát phong bất động, cảnh giới của tâm cảnh này vốn là khắc tinh của các loại mị thuật, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng gì.
Có điều, nội dung lời Diệp Viễn lại khiến Quân Thiên Vũ càng thêm kinh sợ.
Hắn kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ? Các nàng… các nàng đều là do người sống luyện chế mà thành? Điều này… điều này sao có thể chứ?”
Quân Thiên Vũ nhìn những pho tượng, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Nếu không phải nhờ Diệp Viễn giải thích, căn bản là hắn sẽ không nghĩ đến.
Nhưng bây giờ, hắn càng nhìn càng cảm thấy lời Diệp Viễn nói là sự thật!
Những pho tượng này thật sự quá chân thật, quá giống người.
Thần thái trẽn mặt tượng cũng cực kỳ sinh động, Quân Thiên Vũ rất khó hình dung loại thợ điêu khắc cỡ nào mới có thể tạc ra pho tượng giống người đến thế.
Vậy chỉ có một khả năng – những thứ này đều là người thật.
“Nhưng trên thân tượng đều lạnh như băng, giống hệt tảng đá.” Quân Thiên Vũ vẫn còn hơi nghi hoặc.
Diệp Viễn thở dài: “Ta từng nghiên cứu thuật luyện dược của thượng cổ, ở thời đại ấy, có một phương thuốc là bột hóa đá, người uống vào thì toàn thân cứng ngắc như tượng đá, vẻ mặt sẽ ngưng lại ở khoảnh khắc hóa đá kia. Ta nghĩ e rằng những cung nữ này cũng đã bị người ta cho uống bột hóa đá mới có thể trở thành như vậy.”
“Vậy… bọn họ là làm sao thế?” Quân Thiên Vũ chỉ vào những người khác, hỏi.
“Những cô gái này trước khi chết hẳn là đang diễn tấu một khúc nhạc, khi các nàng hóa đá, linh hồn bị người ta nhốt trong cơ thể, vĩnh viễn không thể siêu thoát. Các nàng ngậm oán mà chết, cho nên khi có người sống tới gần, các nàng sẽ dốc hết mọi khả năng của lúc còn sống, toát ra mị hoặc. Khi bọn họ hoàn toàn trầm luân vào đó, thần hồn của bọn họ sẽ ly thế, vĩnh viễn không thể trớ lại thân thể nữa.” Diệp Viễn nói.
Quân Thiên Vũ kinh sợ nhìn, những cô gái này có mị thuật cực kỳ lợi hại này, mấy võ giả Thiên Khải cảnh bọn họ không thể chống đỡ nổi.
Nếu không nhờ Diệp Viễn nhắc nhở, chỉ e hắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.
Mà dựa theo lời Diệp Viễn nói, những người khác chẳng phải đều đang rơi vào nguy hiểm?
“… Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứu… hay là không cứu?” Quân Thiên Vũ chần chừ hỏi.
Diệp Viễn nói: “Động phủ thượng cổ này rất tà tính, phía trước còn không biết bao nhiêu nguy hiểm. Hiện giờ địch nhân lớn nhất của chúng ta không phái bọn họ mà là những hiểm họa của nơi này! Cứ để mặc bọn họ tử vong ở đây chưa chắc đã là chuyện tốt với chúng ta.”
Một kẻ có thể luyện chế ra những pho tượng quỷ dị như vậy, chỉ e không phải kẻ dễ đối phó.
Trong động phủ này còn bao nhiêu nguy cơ trùng trùng, nếu chỉ có Diệp Viễn và Quân Thiên Vũ, sẽ rất khó tiếp tục đi tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!