Hạ Thư Minh vừa tìm được trận pháp bị ẩn giấu này, lập tức được cả đám người tâng bốc lên trời.
Nhất là Bùi Văn Cường, hắn nhanh nhẹn ngợi khen không tiếc lời.
“Hạ đại sư quả là danh bất hư truyền, chỉ riêng trong lĩnh vực trận pháp ta đã thấy ngươi vượt xa một số kẻ nào đó!” Bùi Văn Cường nói.
Bùi Văn Cường nói một cách cực kỳ hàm súc, gã đã nhìn ra từ lâu, rằng hiển nhiên Diệp Viên cũng đã biết đến trận pháp bị ẩn dấu này, nếu không hắn sẽ không nói như vậy.
Nhưng so với Diệp Viễn, hiển nhiên Bùi Văn Cường càng mong Hạ Thư Minh có thể chiếm được lợi thế.
Tuy Bùi Văn Cường cũng biết thực lực tổng hợp của Diệp Viễn vượt xa Hạ Thư Minh, nhưng nếu có dịp chọc giận Diệp Viễn thì gã vẫn sẽ vui vẻ mà làm.
“Ha ha, đâu có đâu có, chỉ là chút tài mọn mà thôi, Bùi thành chủ quá khen rồi.” Hạ Thư Minh đắc ý cười nói.
Thấy rốt cuộc mọi người cũng đã xa cách Diệp Viễn, Hạ Thư Minh cực kỳ vui sướng trong lòng.
“Xì, vênh váo cái gì, đúng là thứ tiểu nhân đắc chí!” La Phương đứng cạnh đó nói, vẻ mặt dường như rất bất mãn.
Phe bọn họ về căn bản đã triệt để trở mặt với Hạ Thư Minh, cho nên khi nhìn thấy Hạ Thư Minh được thế đắc ý, La Phương cực kỳ khó chịu.
Diệp Viễn cười nói: “Hạ đan thánh đã bị đè nén lâu nay, cũng nên để hắn sảng khoái một chút đi.”
Mọi người khen ngợi Hạ Thư Minh một hồi, sau đó trọng tâm câu chuyện vẫn phải vòng về việc lựa chọn đường đi.
Nhưng nếu Hạ Thư Minh đã tìm được một trận pháp truyền tống bị ấn giấu kỹ càng thì hình như vấn đề này đã thành dư thừa.
“Nếu Hạ đại sư đã tìm thấy trận pháp truyền tống chân chính, vậy chúng ta tiến vào đi!” Bùi Văn Cường cất cao giọng nói.
“Khoan đã!” Khi mọi người đang định đi vào, Diệp Viễn bỗng gọi họ lại.
Bùi Văn Cường nhìn về phía hắn, nửa như cười nửa như không hỏi: “Thế nào? Diệp đại sư không tìm được trận pháp truyền tống bị ẩn giấu nên hiện tại thấy không cam lòng à?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu ngươi muốn đi vào trận pháp truyền tống thứ ba này, đương nhiên ta không có ý kiến gì. Nhưng chớ có trách ta không nhắc trước một câu, thực sự bước vào, có hậu quả gì tự thân gánh lấy.”
Lời Diệp Viễn nói khiến Bùi Văn Cường cả kinh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm như không tin: “Hừ, ngươi đang đố kỵ với Hạ đại sư nên cố tình dọa nạt chúng ta phải không? Ta bảo này tiểu tử, ngươi rộng lượng chút được không hả?”
Diệp Viễn vẫn cười cười: “Vậy được rồi, ngươi đi vào đi, ta không ngăn ngươi đâu”
Diệp Viễn tỏ ra thoải mái chẳng mấy để tâm càng khiến Bùi Văn Cường suy nghĩ nhiều.
Bọn họ đi được đến đây, tất cả đều dựa vào thủ đoạn của Diệp Viễn.
Từ lúc ở ngoài cửa động phủ, Bùi Văn Cường đã chú ý đến Diệp Viễn, cảm thấy tiếu tử này thật không đơn giản.
Sau khi đi vào, thấy Diệp Viễn thi triển các loại thủ đoạn, suy nghĩ này càng thêm củng cố trong lòng gã.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!