“Hẳn dám để mình trúng độc, hẳn nhiên đã có phương pháp giải độc, ta có giải độc cho hắn hay không cũng không quá quan trọng. Lấy thực lực của hắn mà vẫn phải chơi chiêu này với ta, chắc chắn có mưu đồ gì đó. Đã như vậy, chi bằng ta chơi với hắn một phen, xem rốt cuộc hắn muốn gì. Hiện tại lật mặt hắn chỉ có hại mà không ích gì với ta.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Tân Mỹ Tuyền nghe vậy, lập tức bội phục Diệp Viễn.
Đối mặt với một đối thủ mạnh như Từ Diễm lại vẫn có thể nhìn thấy âm mưu của đối phương, hơn thế nữa, còn không hề sợ hãi, biết thời biết thế, điều này cần một tâm tư và thực lực cường đại cỡ nào chứ!
“Công tử quả là lợi hại! Nhưng trên người kẻ này có một luồng khí tức khá quen thuộc với ta, chỉ là hắn đã dấu diếm rất cẩn thận, cho nên ta cũng không biết đó là thứ gì.” Tân Mỹ Tuyền nói.
Diệp Viễn hơi bất ngờ: “Khí tức quen thuộc? Liệu có phải là… Tà Linh Tử?”
Tân Mỹ Tuyền lắc đầu, thần sắc bỗng trở nên sắc bén, nói: “Không phải, tên kia thì dù có hóa thành tro ta cũng sẽ nhận ra.”
“Vậy à, ta biết rồi.”
Diệp Viễn thoáng kinh ngạc trong lòng, nếu nói Từ Diễm bị Tà Linh Tử đoạt xá, hắn tuyệt sẽ không ngạc nhiên.
Nhưng theo như lời Tân Mỹ Tuyền, tên Từ Diễm này không phải bị Tà Linh Tử đoạt xá, lẽ nào ở đây còn có kẻ khác đang rình rập?
Thoáng chốc, tình thê’ đã trở nên phức tạp hơn hẳn.
Chốc lát sau, Diệp Viên đã mang Từ Diễm về tới nơi mọi người đang nghỉ ngơi, nhưng nay, chốn đó đã không còn bóng người.
Loại tình huống này, kỳ thực Diệp Viễn đã đoán trước được, những người khác hắn chẳng mấy quan tâm nhưng an nguy của Quân Thiên Vũ vẫn khiến hắn vô cùng lo lắng.
Nhưng càng như vậy, hắn càng nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh hơn nữa.
“Người… người đâu rồi? Trước đó rõ ràng bọn họ đang nghỉ ngơi ở đây mà, sao lại không thấy đâu rồi?” Diệp Viễn vờ kinh hoảng biến sẳc, kêu lên.
“Tiểu huynh đệ, ngươi có tìm lầm chỗ không? Hay là bọn họ không đợi được ngươi nên đã đi trước rồi?” Từ Diễm tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
“Không thể nào! Bọn họ đều đã trúng độc của Kỳ u Hoa, căn bản không thể đi xa được. Trừ khi…” Trên mặt Diệp Viễn đã lộ vẻ vô cùng lo lắng.
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi bọn họ bị người khác bắt lại, một lưới bắt hết!” Diệp Viễn nói.
Từ Diễm biến sắc: “Sư huynh và ta tình cảm như tay chân, không được, ta nhất định phải đi cứu hắn.”
Diệp Viễn cười nhạt trong lòng, ngoài mặt lại lo âu hỏi: “ở đây chỉ có một con đường, nãy giờ chúng ta không hề nhìn thấy ai khác, bọn họ bị bắt đến nơi nào?”
Từ Diễm mừng thầm trong lòng, nói: “Nơi đây không phải chỉ có một con đường, bên cạnh kia còn có một đường ngầm, khi mới tới đây ta có phát hiện, nhưng còn chưa kịp vào thăm dò đã bị trúng độc. Theo ta thấy, bọn họ nhất định đã bị người ta mang vào nơi đó.”
Quả nhiên, giấu đầu lòi đuôi rồi.
Người kia trăm phương ngàn kế như vậy, chỉ e chính là để dẫn mình tiến vào con đường ngầm kia nhỉ?
Có điều… vào thì vào, ai sợ ai chứ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!