“Đương nhiên! Chẳng lẽ ở trước mắt nhiều người như vậy, ta lại nói đùa với ngươi hay sao? Bớt nói nhảm đi, có đấu hay không? Không dám đánh vậy thì ngoan ngoãn giao danh ngạch ra! Thành chủ đại nhân, ta biết ngài và Diệp Viễn có giao tinh, nhưng loại chuyện này liên quan đến danh dự của thành Cổ Phong, Cố Hoa ta không thể nhượng bộ!”
Dáng vẻ của Cố Hoa toàn bộ đều là vì đại nghĩa, đặt đạo đức của mình ở trên cao, chính là vì muốn Bùi Văn Cường nói thêm cái gì cũng không hay.
Diệp Viễn khẽ thở dài nói: “Được rồi, ta đấu với ngươi, ngươi phải chuẩn bị cho tốt đấy!”
Cố Hoa không ngờ Diệp Viễn nói đánh là đánh, lập tức đem nguyên lực toàn thân tăng lên tới trạng thái tốt nhất!
Nhưng mà vào đúng lúc này, cổ của hắn chợt lạnh, một thanh trường kiếm sắc bén đã gác ở trên cổ của hắn.
“Ngươi đã chết rồi.” Giọng nói Diệp Viễn quỷ mị vang lên bên tai Cố Hoa.
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng được, không biết Diệp Viễn đã đến đứng sau lưng Cố Hoa từ lúc nào.
Vừa rồi Diệp Viễn chỉ cần đem trường kiếm nhẹ nhàng xoẹt một chút là đã có thể lấy đi mạng nhỏ của Cố Hoa
‘ỵv ĩ
rồi.
Sắc mặt Bùi Văn Cường cứng lại, không thể tin được nhìn Diệp Viễn. Dựa vào cảnh giới của hắn, đương nhiên có thể tùy tiện bắt được tốc độ của Diệp Viễn.
Nhưng mà loại tốc độ vừa rồi là một võ giả Thần Du cảnh có được sao?
Chẳng lẽ, thực lực của người này, thật sự mạnh như vậy?
“Diệp Viễn, ngươi đây là đang đánh lén! Quá hèn hạ!” Cố Hoa cắn răng nói.
Chính Cố Hoa cũng không cảm thấy Diệp Viễn lợi hại, vừa rồi tuyệt đối là Diệp Viễn đánh lén nên hắn mới không ứng phó kịp!
Diệp Viễn cười nói: “Thật sao? Được thôi, ta cho ngươi năm cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể tránh thoát một kiếm của ta thì ta sẽ chắp tay nhường lại danh ngạch này cho ngươi. Thế nào?”
Cố Hoa nghe vậy, mững rỡ nói: “Đây chính là ngươi nói đó! Đến lúc thua, cũng đừng hòng đổi ý!”
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà sự cường đại của Diệp Viễn hắn đã nhìn thấy rồi, nếu muốn hơn Diệp Viễn chỉ sợ sẽ không phải chuyện dễ dàng.
Có điều Diệp Viễn có mạnh hơn nữa, thì cũng không thể nào làm cho mình đến một kiếm cũng không tránh thoát được chứ?
Nếu chính hắn muốn chết, Cố Hoa cũng sẽ không khách khí.
Vì danh ngạch xuất chiến trong cuộc tranh tài Chuẩn Thánh Tử này, cho dù bị người khác nói thắng không anh hùng, hắn cũng nhận!
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Diệp Viễn cất kiếm lui ra, nhàn nhạt nói: “Ta lại đến đây, lần này đã chuẩn bị xong chưa?”
Câu nói qua loa nhưng khiến Cố Hoa rất căng thẳng, lần này hắn chăm chú nhìn động tác của Diệp Viễn, chỉ sợ bỏ qua một chút.
Nhưng mà… Cố Hoa nhìn đến hoa mắt, cuối cùng lại vẫn không nhìn thấy tung tích của Diệp Viễn!
“Ngươi lại chết rồi.”
Giọng nói như ma quỷ của Diệp Viễn lại vang lên bên tai Cố Hoa lần nữa, Huyền Dĩnh Kiếm lại gác lên trẽn cổ hẳn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!