Những tiếng la hét chói tai của đám nữ tử kia rõ ràng là hướng về hắn.
“Ha ha, chào chư vị! Khoảng thời gian tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử này đã ủy khuất mọi người phải ở trong dịch quán rồi. Có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, còn mong mọi người lượng thứ.” Dương Sâm nói.
“Dương Sâm đại nhân khách khí rồi!” Mọi người liền vội vàng trả lời.
Dương Sâm này hiển nhiên là hết sức quen thuộc với bên Đại thành chủ, màn chào hỏi qua đi, từng người từng người lại tìm người khác chuyện trò.
Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi Bùi Văn Cường: “Người này là ai vậy, nhìn có vẻ như rất lợi hại.”
“Dương Sâm đại nhân là thành chủ Nghiệp Thành, thống lĩnh tất cả gần hai trăm thế lực lớn nhỏ, ngươi nói xem hắn có lợi hại hay không?” Bùi Văn Cường nói.
Lúc này Diệp Viễn mới chợt hiểu, không trách những thành chủ này từng người từng người đều hết sức cung kính đối với hắn.
“Như vậy thì, người thiếu niên phía sau hắn kia, hình như rất được chỗ này hoang nghênh!”
“Đó là công tử của Dương Sâm đại nhân Dương Văn Miểu, hai năm trước đã đạt tới Vô Lượng cảnh tầng tám rồi, ở trong phạm vi Nghiệp Thành này hắn chính là đệ nhất thiên tài trong thế hệ thanh niên! Hơn nữa tướng mạo hẳn cực kỳ tuấn mỹ, được hoan nghênh là chuyện đương nhiên. Lần so tài này, người đứng đầu ở phân khu thi đấu của Nghiệp Thành, trừ hắn ra thì không thể là ai khác nữa!”
Diệp Viễn gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Xem ra, Dương Văn Miếu này là một kình địch.
Đừng nhìn Dương Văn Miểu một bộ hào hoa phong nhã, nhưng mà Diệp Viễn có thể nhìn ra, căn bản là hắn không có xem những người trước mắt này là đối thủ.
Loại ngạo khí đó của hắn là giấu ở trong xương.
“Ài, xem ra lần so tài này, chúng ta đến một tia hi vọng cũng không có rồi!” Một thiên tài trẻ tuổi ở thành Thành Hoàn nói.
“Đúng vậy, lần này Vô Lượng cảnh tầng bảy thì còn tốt hơn một chút. Ngoại trừ Dương Văn Miểu ra thì còn lại năm danh ngạch, chắc là sẽ ở trong đám người Vô Lượng tầng bảy. Thực lực của mấy thành xếp ở trước quá mạnh, căn bản là chúng ta không có cơ hội!” Kiêu căng khó thuần như Hạng Hạo mà cũng chán nản nói.
Dương Văn Miếu xuất hiện đã đưa tới một hồi nghị luận.
Không nghi ngờ gì nữa, Dương Văn Miểu này đã nắm chắc một cái danh ngạch, dù là ai cũng không thể lung lay được.
Cuộc cạnh tranh để giành năm danh ngạch còn lại sợ rằng sẽ vô cùng kịch liệt.
Thành trì giống như thành Thanh Hoàn và thành Cổ Phong, thực lực đều tương đối kém.
Trong lần so tài này, vẫn có mấy thiên tài trẻ tuổi Vô Lượng cảnh tầng bảy, bọn họ là những đối thủ mạnh nhất cho năm danh ngạch còn lại.
Cho nên năm người đồng hành cùng Diệp Viễn, đều vô cùng chán chường, dường như bọn họ đi tới nơi này chỉ là đi ngang qua cái sân khấu mà thôi.
Dương Văn Miếu vẫn luôn ở sau lưng Dương Sâm, đều là một bộ dạng vui buồn không lộ.
Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn thấy Diệp Viễn thì đột nhiên dừng lại một chút.
Hắn bỏ Dương Sâm ở một bên đi tới chỗ Diệp Viễn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!