Một vệt màu vàng kim này nhìn qua giống như là bút họa nào đó. Diệp Viễn đem kim sắc văn tự trong thần thức so sánh với vật này, phát hiện có nhiều văn tự phù hợp với bút họa đó.
“Lẽ nào, những ghi chép trên miếng sẳt màu đen này, lại chính là văn tự màu vàng kim? Trước đây không chú ý tới, nhưng mà bây giờ xem ra, miếng sắt màu đen này lại giống như một mảnh vỡ của lô đỉnh! Chẳng lẽ… đây là mảnh vỡ trên dược đỉnh của cường giả Thần Cảnh?” Diệp Viễn lớn gan suy đoán.
Ngày thứ sáu, cuối cùng cuộc thi tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử cũng bắt đầu!
Quy định của cuộc thi chung kết vô cùng khoa trương, có điều cũng là kiểm tra thực lực chân chính của võ giả.
Sáu mươi tuyển thủ được đánh số từ một đến sáu mươi, mỗi ngày sẽ tiến hành ba trận tỷ thí. Đối thủ của mỗi lần tỷ thí đều không giống nhau, cho đến khi mỗi người đều tỷ thí với tất cả đối thủ mới thôi!
Nói cách khác, mỗi người tuyển thủ sẽ phải tiến hành năm mươi chín trận đấu với người khác!
Cuối cùng, dựa theo số trận thắng đế quyết định thứ hạng!
Trận chung kết này sẽ kéo dài hai mươi ngày.
Quy định thi đấu như vậy, không cho phép có một chút đầu cơ trục lợi nào, mỗi một tuyển thủ đều phải toàn lực ứng phó với mỗi một cuộc đấu, mới có thể lấy được thứ hạng tốt nhất.
Khi Bùi Văn Cường nhìn thấy Diệp Viễn, trên mặt nó nụ cười cực kỳ cổ quái.
“Nghe nói, ngươi khiến tiểu tử thối Ngũ gia đó ăn một quả hố lớn, ha ha, thật là hả lòng hả dạ, ta sớm đã khó chịu tiểu tử kia rồi! Vừa nghĩ tới tên mặt ngựa Ngũ Kiếm Thanh kia, ngươi không biết là ta sảng khoái thế nào đâu! Không biết là tiểu tử Ngũ Kiếm Thanh kia biết ngươi có lệnh bài hoàng kim, thì có còn dám nghi ngờ ngươi hay không, ha ha ha, thật là cười chết ta rồi.”
Lúc Bùi Văn Cường nhìn thấy lệnh bài hoàng kim của Diệp Viễn cũng đã bị dọa sợ không nhẹ.
Thứ đồ này, căn bản không phải là thứ có thể tính toán bằng địa nguyên tinh được, thế mà tên Ngũ Kiếm Đồng kia lại còn dám nghi ngờ năng lực thanh toán của Diệp Viễn.
Đáng đời hắn ăn quả đắng!
Diệp Viễn liếc mắt nói: “Bớt nói nhảm đi, chúng ta có số thứ tự chưa?”
Bùi Văn Cường cũng không để ý, cười nói: “Đi đi, ngươi là số bảy. Đường Phàm số hai mươi ba, Mục Vân là năm mươi mốt.”
Mã số này là rút ra sau đó, cũng không thể hiện là tốt hay xấu. Bất kể như thê’ nào, bọn họ đều sẽ phải đấu với mỗi một đối thủ.
Hơn nữa từng người ở trận chung kết này đều không phải là hạng xoàng, dường như đối thủ là ai thì cũng không quan trọng.
“SỐ bảy, cũng không tệ lắm. Ta sẽ gặp tên Nạp Lan Sơ đó ở trận thứ mấy?” Diệp Viễn hỏi.
“Ha, ta đã sớm giúp ngươi xem qua cái này rồi, ở trận bốn mươi mới gặp hắn. Có điều ngươi cũng đừng xem thường, ở trước hắn có mấy cường thủ ngươi phải chú ý.” Dường như Bùi Văn Cường đã sớm biết được suy nghĩ của Diệp Viễn, nên lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Viên gật gật đâu, cũng không để ý cái này lắm.
Hắn cùng đám người Đường Phàm, Mục Vân tập trung đến quảng trường Xích Hà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!