“Thân thể mạnh thật, lại có thể tay không kháng cự huyền khí!”
“Rốt cuộc người này có phải người thật không đó? cảm ngộ ý cảnh cao như vậy, ngay đến thân thể cũng mạnh đến khó có thể tưởng được, quả đúng là biến thái!”
“Hình như Diệp Viễn luyện hóa được huyết mạch của Long tộc nên thân thể mới mạnh như vậy. Người này không chỉ có ngộ tính cực cao mà cơ duyên cũng tốt đến làm người ta đố kỵ!”
Kiếm của Trương Thiên Dực cũng đã là một huyền khí, độ sắc bén của huyền khí thì không cần phải nói nữa.
Vậy mà Diệp Viễn lại dám dùng nắm tay của mình đấy trường kiếm của Trương Thiên Dực ra, có thể thấy được thân thể hắn mạnh cỡ nào.
Điều khiến Trương Thiên Dực kinh ngạc không phải độ cường đại của thân thể Diệp Viễn, hắn kinh ngạc là vì Diệp Viễn lại có thể phân kích.
“Thì ra là hồn võ giả, thảo nào.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Trương Thiên Dực biến sắc, không thể ngờ Diệp Viễn lại nói thẳng ra được thân phận của mình.
Dù là ở Thần Vực thì hồn võ giả cũng cực kỳ hiếm thấy. Bởi nếu võ giả đồng thời tiến hành tu luyện cả võ lực và hồn lực sẽ cực kỳ tiêu hao tinh lực, cái được không bù đắp nổi cái mất.
Tuổi còn trẻ đã có tu vi cao cỡ này, Trương Thiên Dực có thể xếp vào hạng thiên tài cực kỳ hiếm thấy.
“Hồn võ giả! Trương Thiên Dực thế mà lại là một hồn võ giả! Chẳng trách công kích của hắn quỷ dị như vậy, làm người khác khó lòng phòng bị!” Dưới đài đã có người cả kinh kêu lên.
Thủ đoạn công kích của hồn võ giả hết sức quỷ dị, người bình thường khó mà phòng bị được.
Mà thủ đoạn công kích thần hồn của Trương Thiên Dực là thuộc về hình thái nước chảy đá mòn, một lần hai lần căn bản không thể cảm nhận ra, cho nên càng thêm khó phòng ngự.
Vì thế những võ giả trước đó đối chiến với Trương Thiên Dực, mỗi người đều thua một cách khó hiểu.
“Hừ! Dù ngươi biết ta là hồn võ giả thì đã sao nào? Cuối cùng, kẻ thua vẫn chính là ngươi!” Sắc mặt Trương Thiên Dực trầm xuống, lần thứ hai phi thân xông lên.
Diệp Viễn mỉm cười, cũng xách kiếm xông lên lần thứ hai, nhào vào đánh với Trương Thiên Dực.
Trương Thiên Dực thấy thế thì vui mừng cực độ, hắn chỉ sợ Diệp Viễn chơi trò né tránh với hắn, không chịu chính diện cứng đối cứng, sau đó tìm cơ hội đánh trả một đòn.
Màn đối chiến võ kỹ giữa Diệp Viễn và Nạp Lan Sơ ngày đó vẫn còn in đậm trong trí nhớ của hắn. Nếu để Diệp Viễn có cơ hội xuất ra chiêu đó, chắc chắn kẻ bại sẽ là hắn.
Hiện tại, Diệp Viễn lại tiếp tục cận chiến với hắn, đây chẳng phải là tìm chết thì là gì?
Nhưng khi trường kiếm hai bên chạm nhau, Trương Thiên Dực đột nhiên cảm thấy thần hồn của mình run lên, có một sát na thất thần!
Song Trương Thiên Dực quả không hổ là hồn võ giả, gần như lập tức phản ứng lại, vội vã nhảy ra, tránh được chiêu công kích tiếp theo của Diệp Viễn.
“Ngươi cũng là một hồn võ giả! Sao… sao có thể như thế được?” Trương Thiên Dực cả kinh kêu lên.
“Cái gì? Diệp Viễn cũng là hồn võ giả? Điều này sao có thể chứ?”
“Đùa gì thế? Chân ý vô thượng tầng năm, thân thế cường đại ngang huyền khí, lại còn là hồn võ giả, điều này… Trên đời này thật có loại người biến thái như vậy sao?”
“Hồn võ giả cực kỳ hiếm thấy, vậy mà hôm nay chúng ta có thể thấy hai người một lúc, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!