Lấy Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm đối địch, vừa tiết kiệm nguyên lực, cũng làm tê dại đối thủ, cớ sao mà không làm?
Diệp Viễn mặc dù bây giờ lửa giận ngút trời, nhưng cũng không đánh mất lý trí.
Là người của hai kiếp, nếu như ngay cả điểm này lòng dạ hăn cũng không có, vậy cũng có nghĩa là sống uổng phí một lần rồi.
Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm được tạo ra bằng cách mô phỏng hoa rơi, đáng coi trọng ở tùy phong tùy tính, phiêu dật tự nhiên, vô cùng tiết kiệm nguyên lực.
Đương nhiên, Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm cũng không phải là không có khuyết điểm, khuyết điểm chính là lực cỏng kích không đủ.
Có điều ở tình huống như vậy, Diệp Viền không cần lực công kích quá cao.
Hắn lợi dụng thản pháp phiêu dật linh động, thỉnh thoảng khiến cho những học viên này tạo thành một chút tốn thương, một lúc sau, sức chiến đấu của bọn họ liền giám xuống khá nhiều.
“Ôi chao! Cánh tay của ta!”
‘A! Bắp đùi của ta!’
Tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, trong lúc bất giác, trên người những quản sự học viên này đĩ nhiên đều mang theo thương thế không hề nhỏ.
“Tên tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì? Nguyên Khí tầng sáu mà mạnh mẽ như thế này!”
“Dừng tay! Dừng tay! Chúng ta nhận thua!”
“Đúng vậy, nhanh dừng tay, chúng ta nhận thua!”
Một người dẫn đầu, tinh thần của những người khác lập tức tan rã, rất nhanh đã nộp khí giới đầu hàng.
Đột phá Nguyên Khí tầng sáu, Diệp Viễn Nguyên Khí cảnh bên trong khó đi nữa tìm tới địch thủ.
Diệp Viễn đương nhiên sẽ không phát điên đến đem tất cả mọi người giết, thấy những người này có ý nhượng bộ, hắn mặt không thay đổi vứt bỏ kiếm trong tay, đi tới nội viện.
Theo tay nắm lấy một tên ở bên trong viện làm việc vặt cho các học viên, cưỡng bách hắn dẫn đường, Diệp Viễn đi tới vị trí Lâm Thiên Thành
Diệp Viễn một cước đá văng cửa lớn, bên trong nhà cũng đã rỗng tuếch, không thấy Lâm Thiên Thành.
Cửa sau mở rộng ra, Lâm Thiên Thành hiển nhiên trốn ở nơi này.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, xuất ra một đoạn Dẫn Hồn Hương, đi tới trước bàn đọc sách tiện tay cầm lên một quyến sách dẫn hỏa, Dẫn Hồn Hương hóa thành một luồng khói xanh, theo gió mà đi.
Võ giả thần hồn cường đại, bọn họ thường xuyên dừng lại nơi đây, sẽ lưu lại hơi thở thuộc về linh hồn của mình, Dẫn Hồn Hương có thể nhận ra loại hơi thở của linh hồn này cũng tăng thêm tính truy lùng.
Cường đại võ giả lúc chạy trốn sẽ che giấu hơi thở của linh hồn mình, cho nên tác dụng của Dẫn Hồn Hương cũng không lớn, kiếp trước
Diệp Viễn chẳng qua là cảm thấy thú vị nên mới nghiên cứu một phen.
Nhưng Lâm Thiên Thành hiển nhiên sẽ không ấn núp hơi thở của linh hồn, bất luận hẳn trốn tớl chỗ nào cũng vô ích.
Biều hiện của Diệp Viễn thật sự khiến Lâm Thiên Thành kinh ngạc, báy tám tên Nguyên Khí tầng chín, cứ như vậy bị hắn đánh bại nhứthái dưa thái rau!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!