Tỷ tỷ không cần suy đoán, đan dược này người bình thường không luyện chế được, không có người này ra tay không thể thành." Hiển nhiên Diệp Viễn nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thải Nguyệt nên cười nói.
Thải Nguyệt thản nhiên cười nói: "Tâm tư của Diệp thiếu chủ thật tinh tế, ngay cả tỷ tỷ nghĩ cái gì cũng biết! Thải Nguyệt dành cho thiếu chủ một tấm chân tình mà Diệp thiếu chủ ghét bỏ Thải Nguyệt là vì xem ta như cành liễu tàn sao?"
Diệp Viễn cười nói: "Sao có thể? Tỷ tỷ mê người như thế, làm gì có nam nhân nào không động tâm?"
“Vậy vì cái gì, con mắt của Diệp thiếu chủ cũng không liếc tỷ tỷ lấy một cái?"
Diệp Viễn cười mà không nói, cũng không tiếp lời.
Thải Nguyệt thổi Diệp Viễn một hơi, cười tủm tỉm tiếp nhận danh sách trong tay Diệp Viễn, nói: "Thiếu niên cậu, đúng là trời sinh đã có một bộ thất khiếu nhanh nhạy! Chính là mấy lão già này, chỉ sợ không hiểu được tâm tư tinh tế của cậu thôi! Được rồi, tỷ tỷ nhìn xem, cuối cùng là cậu muốn luyện chế cái đan dược cấp chín gì. Ta có thể nói cho cậu biết, linh dược cấp chín đều rất đắt tiền nha..."
Thải Nguyệt vừa nói chuyện, vừa xem xét danh sách. Nói một nửa, nét yêu mị trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó là biểu tình chấn kinh.
"Tiên Vũ Bàn Đào, Địa Linh Quy Xác..., đây... ngươi muốn những linh dược này, ngươi xác định thánh địa Xích Hà có đủ khả năng?" Thải Nguyệt quá sợ hãi nói.
Linh dược mà Diệp Viễn muốn, mỗi một loại đều là vật trân quý của thiên địa, giá cả không phải đắt bình thường, hơn nữa có loại còn là có giá nhưng chẳng nơi nào bán!
Diệp Viễn mua mấy linh dược này, đủ để cho thánh địa Xích Hà phá sản!
Cho nên Thải Nguyệt nhìn thấy danh sách này mới có thể kinh ngạc như thế.
Cường giả của Đạo Huyền Cảnh cực kỳ giàu có, nhất là cường giả Đạo Huyền khai tạo thánh địa, còn giàu có hơn cường giả Đạo Huyền Cảnh bình thường gấp trăm lần!
Nhưng cho dù vậy, thánh địa Xích Hà cũng gánh vác không nổi giá cả của những linh dược này.
Diệp Viễn cười nói: "Tỷ tỷ cứ an tâm, ta đâu có nói tiền này do thánh địa Xích Hà bỏ ra."
Thải Nguyệt sửng sốt: "Chẳng lẽ Diệp thiếu chủ đang đùa với ta? Không phải thánh địa bỏ ra, chẳng lẽ do ngươi bỏ ra? Đừng quên, ngươi ngay cả một tỷ nguyên tinh cũng chẳng bỏ ra được."
Diệp Viễn cười nói: "Tỷ tỷ cũng biết vì sao cửa hàng Thiên Duyên các người cho ta lệnh bài hoàng kim?"
Thải Nguyệt lại là sửng sốt, lắc đầu nói: "Đây là bí mật của cửa hàng chúng ta, cấp bậc của ta không đủ, cho nên..."
Hiển nhiên Thải Nguyệt đã nghe qua tin tức này, nhưng cấp bậc không cao, căn bản là không có tư cách để biết.
Đối với một thánh địa nhất phẩm mà nói, cảnh giới Vô Tướng Cảnh của nàng ta quá thấp.
Bên trên muốn nàng ta tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của Diệp Viễn, những cái khác Thải Nguyệt cũng không cần biết.
Diệp Viễn cười đưa một miếng ngọc bội cho Thải Nguyệt, nói: "Nếu tỷ tỷ không biết, ta đây cũng không tiện nhiều lời. Tỷ tỷ giao miếng ngọc bội này cùng danh sách cho cửa hàng, người bên trên tự nhiên sẽ đáp ứng."
Thải Nguyệt nửa tin nửa ngờ tiếp nhận ngọc bội, bản năng muốn dùng thần thức thăm dò, Diệp Viễn cũng cảnh cáo nói: "Ta đã đặt lệnh cấm chế bên trong ngọc bội, tỷ tỷ không nên điều tra thì hơn, nếu không để bên trên biết được, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ cũng sẽ bị trọng phạt! hai vật này, tỷ tỷ nhất định phải truyền đi theo con đường bảo mật cao nhất."
Trong lòng Thải Nguyệt cả kinh, vội vàng thu hồi thần thức.
Diệp Viễn cùng nàng nói chuyện vẫn cực kỳ lễ độ, hơn nữa nụ cười khách khí, cả người và vật đều là một bộ dạng vô hại.
Nhưng là Thải Nguyệt lại biết, một thiếu niên có thể làm cho tổng bộ ban hạ lệnh bài hoàng kim, tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Nếu là thiếu niên khác cảnh cáo Thải Nguyệt như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ chỉ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!