"Hừ! Vấn đề cần quan tâm lúc này hẳn là không phải những thứ này chứ? Các ngươi cũng không bận tâm một chút suy nghĩ nên làm sao để dẹp yên thi triều này sao? Diệp Viễn, không phải ngươi rất có bản lĩnh sao, ngươi nói nói xem nào!" Vệ Thành cười lạnh nói.
Thấy được thủ đoạn của Diệp Viễn, trong tâm Vệ Thành ghen tỵ không dứt. Dọc theo cả đoạn đường Diệp Viễn luôn là chỉ huy khiến cho trong lòng Thành Vệ sinh ra cảm giác tự ti nồng nặc.
Không sai, chính là cảm giác tự ti!
Từ nhỏ đến lớn, Vệ Thành chưa hề có qua loại cảm giác này.
Advertisement
Nhưng lần này đối mặt với Diệp Viễn, loại tâm tình kia lại lấn át không thể chế trụ được mà nảy sinh.
Lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm nên loại tâm tình đó đang không ngừng bị phóng đại.
Diệp Viễn thản nhiên nhìn hắn một cái rồi nói: "Ta có cảm giác mấy con Thi Tôn cấp tám kia vẫn chưa phải là tồn tại mạnh nhất! Muốn dẹp hết thi triều chỉ sợ là chúng ta vẫn phải... tiến sâu vào trong Mai Cốt Chi Địa kia!"
Advertisement
Sau khi nghe thấy lời của Diệp Viễn, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
Thi triều tối hôm qua khiến cho trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
Nếu như không có Diệp Viễn và Hắc Phong thì chỉ sợ những Vô Tướng Cảnh như bọn họ cũng đành phó mặc cho nơi này.
Bây giờ Diệp Viễn lại nói muốn đi vào trong cái hố xương kia khiến cho từng người bọn họ lộ vẻ do dự.
"Không có thời gian cho các ngươi do dự, chuyện này không chỉ có liên quan đến an nguy của thánh địa Xích Hà mà cũng có liên hệ trực tiếp đến bản thân các ngươi! Một khi thi triều này bộc phát ra thì chỉ sợ toàn bộ Bạch Vũ Vực cũng không còn một ngọn cỏ!" Diệp Viễn trầm giọng nói.
Trên mặt mỗi một trưởng lão đều lộ ra thần sắc rối rắm, thi triều tối hôm qua đã tạo cho bọn họ một ấn tượng quá sâu sắc.
Mai Cốt Chi Địa này vừa nhìn thì đã biết không phải là nơi bình thường, làm không tốt một chút thì sẽ phải bỏ cái mạng nhỏ lại ở nơi này.
Thậm chí các trưởng lão Vô Tướng Cảnh đi vào bên trong cũng chưa chắc sẽ chiếm được chỗ tốt.
“Diệp thiếu chủ, ngay cả Vô Tướng Cảnh cũng không chắc có thể ngăn chặn được thi triều này! Trừ phi là chính thánh chủ của các đại thánh địa chúng ta tự xuất thủ, bằng không thì căn bản là không có khả năng tiêu diệt được!” Một vị trưởng lão của thánh địa Phi Hồng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Thánh chủ xuất thủ là có thể dẹp yên sao?”
Mọi người biến sắc, nhưng tất cả đều yên lặng không nói gì.
Ai cũng không biết bên trong cái Mai Cốt Chi Địa này có gì thế nhưng có thể dẫn phát quy mô thi triều lớn như vậy thì chỉ sợ bên trong không hề đơn giản chút nào.
Thánh chủ của một thánh địa cũng chỉ là Đạo Huyền Cảnh tầng một.
Tuy là cường đại nhưng một khi đi vào cũng có khả năng là không thể đi ra, thật sự rất khó mà nói.
“Diệp thiếu chủ, vậy ngươi có ý kiến gì? Nếu không ngại thì cứ nói ra trước đã, để mọi người thương nghị một chút cũng tốt hơn.” Thịnh Tuấn bỗng nhiên nói.
Qua một đêm, Thịnh Tuấn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Diệp Viễn, đến cách nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều.
Diệp Viễn gật đầu, chậm rãi nói: “Đêm qua mọi người đều đã tiêu hao rất lớn, tiến nhập vào Mai Cốt Chi Địa này cũng không thể nhất thời gấp gáp. Ta có một đề nghị, thông báo chuyện này đến toàn bộ bảy thánh địa của Bạch Vũ Vực, trần thuật hết chuyện này cho bọn họ biết. Sau đó mỗi một thánh địa phải phái ít nhất một trưởng lão Vô Tướng Cảnh dẫn đội. Mọi người cùng nhau tiến vào bên trong, sinh tử là do mệnh trời! Thánh địa nào không đến thì chính là kẻ địch chung của cả Bạch Vũ Vực!”
Bạch Vũ Vực là một khu vực nhỏ, đại đa số địa vực đều do bảy đại thánh địa thống trị.
Tứ đại thánh địa trước mắt này đã là hơn một nửa lực lượng của Bạch Vũ Vực. Bốn nhà này liên hợp thông báo đến cả Bạch Vũ Vực thì tam vực còn lại cũng không thể không đến theo lời triệu tập.
Liên quan đến chuyện sống còn lớn như vậy thì tất nhiên tứ đại thánh địa sẽ không thể hàm hồ.
“Vậy nếu như...” Hoa Thư Kiệt có chút chần chờ nói.
“Nếu như chúng ta đều chết hết trong đó thì Bạch Vũ Vực cũng không ổn, mỗi một phe phải tự mình tìm cách thoát thân! Việc này quan trọng, hay là các vị cứ trở về báo cáo với thánh chủ của mình để đưa ra định đoạt! Nhưng thời gian chậm nhất là ba ngày, mỗi bên sẽ phải thương nghị đưa ra một kết quả cuối cùng. Nếu như ba ngày sau, mọi người còn không có câu trả lời thuyết phục thì Xích Hà bọn ta sẽ người thứ nhất rời khỏi Bạch Vũ Vực!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!