“Xin lỗi? Ha ha, xin lỗi có thể làm cho các thuộc hạ của ngươi sống lại một lần nữa sao? Xin lỗi có thể chữa trị hết thương tích trên người bọn họ sao? Thực sự là ngu xuẩn không có thuốc nào chữa được!”
Sự nhẫn nhịn của Thịnh Tuấn đối với Vệ Thành đã đến cực điểm, rốt cục lần này cũng bạo phát.
Mà lần này, Vệ Thành đã chảy nước mắt hối hận.
“Được rồi! Đừng mắng chửi nữa, vẫn là nên vực dậy tinh thần đi, còn chưa kết thúc đâu! Dường như lần này chúng ta đã chọc phải một tên không nên chọc!” Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Viễn ngưng trọng nói.
Mọi người biến sắc, tất cả đều có chút mơ hồ.
Rõ ràng là tất cả khô lâu đều đã bị tiêu diệt, vẫn còn có nguy hiểm gì nữa?
Mọi người cùng quay đầu nhìn Diệp Viễn, lại phát hiện Diệp Viễn đang nhìn về phía lối vào của thông đạo.
Mọi người vừa nhìn một cái trong lòng lập tức kinh hãi.
Không biết từ lúc nào mà nơi đó lại xuất hiện một tên khô lâu!
Chỉ có một tên!
Cái tên khô lâu kia không nói một lời nào chỉ lẳng lặng ngồi ở cửa động, đưa tay xuống tiếp theo đó là lấy ra một thanh trường đao.
“Chủ nhân phải cẩn thận, thực lực của hắn sâu không dò được, chỉ sợ Hắc Phong cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!” Hắc Phong bỗng nhiên lên tiếng nói.
Lời nói của Hắc Phong làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh.
Hắn chính là Long Tộc cấp tám đại viên mãn mà lại tự nhận mình không phải đối thủ của khô lâu này!
Vậy thực lực của tên khô lâu này chẳng phải đã đạt đến cấp chín rồi hay sao?
Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói với tất cả mọi người: “Tất cả mọi người rời khỏi huyệt động này đi, theo đường cũ mà quay lại, nhanh lên!”
Thịnh Tuấn biến sắc nói: “Diệp huynh...”
“Yên tâm, ta sẽ đuổi theo sau.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Trong ánh mắt của Thịnh Tuấn lộ ra thần sắc phức tạp, nói: “Diệp huynh bảo trọng, chúng ta đi!”
Thịnh Tuấn dẫn theo mười mấy tên võ giả, nhanh chóng rút khỏi huyệt động này. Trong huyệt động trống trải chỉ còn lại Diệp Viễn, Hắc Phong cùng với tên có bộ mặt xương khô kia.
“Trên người ngươi, có khí tức của Hạo Thiên Thạch Bi!”
Miệng của tên khô lâu kia cót ca cót két, đúng là đã mở miệng nói chuyện! Vừa mở miệng lập tức khiến Diệp Viễn cả kinh.
Hắn đã thu bia đá Hạo Thiên vào trong cơ thể, người bình thường không thể nào phát hiện được, nhưng bộ xương này chỉ một lời đã nói toạc ra!
Xem ra, khô lâu này một mực không xuất thủ chỉ sợ là vì Hạo Thiên Thạch Bi. Bằng không thì hắn chỉ cần hạ xuống một đao thì không ai có thể đỡ được.
“Tiền bối biết về Hạo Thiên Thạch Bi?” Diệp Viễn không phủ nhận, mà là hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là biết! Chủ nhân lúc trước của Hạo Thiên Thạch Bi chính là một trong những thủ lĩnh của nhân tộc!” Khô lâu chậm rãi nói.
“Chủ nhân lúc trước? Chẳng lẽ người mà tiền bối nhắc đến chính là Phương Thiên tiền bối?” Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Khô lâu lại lắc đầu nói: “Phương Thiên? Xem ra Hạo Thiên Thạch Bi đã bị thay đổi đến vài chủ nhân. Ta cũng không biết đã ngủ say ở nơi này bao lâu rồi. Nhưng mà ngươi đã đạt được Hạo Thiên Thạch Bi thì xem ra đã đến lúc Thần Vực lại gặp thảm hoạ một lần nữa.”
Diệp Viễn biến sắc, xem ra niên đại lúc khô lâu này còn sống còn xa xưa hơn mình tưởng tượng nhiều!
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của khô lâu thì một khi Hạo Thiên Thạch Bi này xuất thế thì chính là điềm không may.
Nhớ lại lúc Long Đằng kể qua những việc xảy ra với Phương Thiên, dường như đúng là có chuyện như vậy. Tên kia là Thiên Ma Thần gì đó, vừa nghe liền biết đó chính là nhân vật vô cùng cường hãn.
Nếu như không phải là Phương Thiên thì sợ rằng kết cục hiện tại của Thần Vực tuyệt đối không phải như bây giờ.
Bây giờ đã năm vạn năm trôi qua, chẳng lẽ lại tiếp tục một cái luân hồi?
Nhưng Long Đằng cũng không nói tỉ mỉ, đối với trận đại chiến khoáng thế năm vạn năm trước kia cũng không tiết lộ điều gì nhiều, tình huống cụ thể Diệp Viễn vẫn chưa hiểu.
Chỉ là Thần Vực bây giờ như sóng ngầm cuồn cuộn, lẽ nào có liên quan với thảm hoạ mà khô lâu nói tới?
“Tiền bối, Thần Vực sẽ gặp phải thảm hoạ như thế nào? Lẽ nào có liên quan đến Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận này? Theo vãn bối biết thì Tuyệt Cổ Phong Ma Đại trận cũng là một cửa ải trận pháp vô cùng lợi hại thời kỳ thượng cổ dùng để trấn áp dạng tồn tại gì đó trong Mai Cốt Chi Địa này?” Trong lòng Diệp Viễn tràn đầy nghi ngờ nói.
“Ngươi đã biết đến Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận này, vì sao còn muốn mang theo nhiều người như vậy tiến vào đây? Bây giờ đại trận này đã nơi lỏng, vật kia nhận được nhiều huyết thực như vậy, sẽ có khả năng tăng nhanh tốc độ phá giải phong ấn!” Khô lâu nói.
Diệp Viễn nghe vậy lập tức biến sắc, đem chuyện phát sinh lớn trong khoảng thời gian này nói đơn giản một lần.
Khô lâu sau khi nghe ngồi đó yên lặng không nói, một lát mới mở miệng nói: “Ngươi có lòng, chỉ là thực lực của các ngươi quá kém, có đến đây cũng là chuyện vô ích. Vừa rồi nếu không phải cảm ứng được Hạo Thiên Thạch Bi thì tất cả các ngươi đều đã là người chết.”
Ngôn ngữ của khô lâu rất bình tĩnh, tựa như là đang nói đến một việc gì đó không đáng kể. Hắn căn bản là không để cấp tám đại viên mãn như Hắc Phong vào mắt.
Diệp Viễn không hề nghi ngờ lời nói của khô lâu này, người này khi còn sống nhất định là cường giả tuyệt thế.
Dù cho bây giờ chỉ còn lại một là cỗ hài cốt, hắn cũng có thể cảm giác được sự nguy hiểm vô cùng.
Chỉ là bị khô lâu khinh bỉ một trận, Diệp Viễn cũng đành bất đắc dĩ. Tuy là Diệp Viễn đã toàn lực nâng thực lực của chính mình lên, nhưng vẫn có chút không đáng chú ý!
Đối mặt với cường giả cấp bậc Thượng Cổ như thế này thì dù cho hắn bỏ ra vô số vạn năm cũng không phải là đối thủ.
“Dẫn bọn hắn rời khỏi đây đi, vị Ma Thần này chẳng mấy chốc sẽ xuất thế, các ngươi đỡ không nổi đâu! Những tên cường giả Thần Cảnh kia, mỗi một người đều đang làm cái gì mà lại để cho mấy đồ con nít các ngươi đi tìm cái chết như vậy!” Khô lâu bất mãn nói.
Diệp Viễn nghe xong lại không còn gì để nói, than thở: “Tiền bối, Thần Đạo của Thần Vực đã điêu tàn hơn mười vạn năm! Từ đó đến nay không hề còn cường giả Thần Cảnh nữa!”
“Cái gì! Thần Đạo điêu tàn!” Nghe được tin tức này, khô lâu cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Một lúc lâu sau, khô lâu mới thở dài nói: “Ta bây giờ chỉ là một tia tàn hồn, không có cách nào cảm ngộ được thiên đạo, lẽ nào Thần Vực chính là tiến nhập vào thời đại mạt pháp hay sao? Thôi vậy, ta đã bỏ mạng cũng không biết bao nhiêu vạn năm rồi, quản không được chuyện sau lưng, chỉ có thể tận một chút sức mọn cuối cùng.”
Trong lòng Diệp Viễn hơi kinh ngạc, trong từng lời nói của khô lâu này đều để lộ ra mình là người trấn áp Ma Thần cường đại nơi đây!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!