“Già Lam, đã lâu không gặp!”
Trong lời nói của khô lâu có chút mùi vị bằng hữu cũ gặp nhau.
“Ngươi… ngươi là Bá Đao Hình Ngạo Thiên! Ngươi vậy mà vẫn còn chưa chết!” Trong giọng nói của Ma Thần lộ ra vẻ kinh ngạc đậm đặc.
“Chết rồi, sớm đã chết rồi! Chỉ là ngươi không chết, ta làm sao dám chết đi hoàn toàn? Ta lưu lại một tia tàn hồn cũng chính là vì hôm nay.” Khô lâu thản nhiên nói.
Ma khí trên người MaThần càng lúc càng mờ nhạt, hiển nhiên là một đao vừa rồi đã khiến cho hắn bị thương tổn cực lớn.
Ma Thần nghe vậy thì không kiềm được cơn giận mà nói: “Cái tên quỷ chết bầm nhà ngươi, chết rồi cũng không được yên ổn! Nhưng mà vậy thì đã tính là gì? Một đao vừa rồi vẫn còn không bằng một phần vạn thời kỳ đỉnh cao của ngươi, có thể làm gì được ta? Tuyệt Thiên còn không giết chết được ta, huống gì là chỉ dựa vào ngươi?”
Trên mặt khô lâu không còn chút cơ thịt nào nên đương nhiên sẽ không có biến hoá gì.
Nhưng hắn lại chuyển hướng xoay sang Diệp Viễn, bình tĩnh nói: “Đương nhiên ta biết ta không thể giết chết ngươi, thế nhưng ý chí của Tuyệt Thiên đã có người truyền thừa. Ngươi muốn gây hoạ cho nhân tộc, chỉ sợ không phải chuyện có thể dễ dàng làm được!”
Ma Thần nhìn khô lâu một cái, lại nhìn sang Diệp Viễn rồi bỗng nhiên cất tiếng cười to nói: “Không phải người ngươi nói đến chính là tên tiểu tử này đấy chứ? Quả thật là có chút bản lĩnh, nhưng hắn còn kém Tuyệt Thiên quá xa! Cho hắn thêm một ngàn năm nữa thì cũng không đạt đến đỉnh cao như Tuyệt Thiên. Huống hồ ngươi cho rằng ta sẽ cho hắn thời gian một ngàn năm để trưởng thành hay sao?”
Khô lâu thản nhiên nói: “Nhân quả đều đã định trước, ta đã trở về với cát bụi rồi, đây không phải là chuyện ta có thể quan tâm. Còn hắn có thể trưởng thành tới mức nào thì phải xem chính bản thân hắn.”
Hắn lại chuyển hướng nói với Diệp Viễn: “Thiếu niên, ngươi đã làm rất tốt, vượt xa dự liệu của ta. Bản tôn thân vô trường vật, đã ngã xuống vô số năm nay, những gì đã học lúc còn sống cũng đã quên hơn phân nửa. Một ít cảm ngộ còn sót lại này sẽ truyền hết cho ngươi.”
Nói xong, khô lâu đưa một ngón tay ra điểm vào mi tâm của Diệp Viễn.
Toàn thân Diệp Viễn run lên, nhất thời trong đầu hiện ra rất nhiều thông tin. Nhìn thấy những tin tức này, Diệp Viễn giật mình không thôi. Bởi vì những tin tức này không phải thứ gì khác mà chính là Văn Tự Thần Minh hết sức quen thuộc với Diệp Viễn!
Chỉ là Văn Tự Thần Minh này cũng không phải những thứ Diệp Viễn đều đã biết, dĩ nhiên một cái cũng không hề trùng lặp với thứ phụ thân đã truyền cho hắn!
Nhưng mà Văn Tự Thần Minh của Bá Đao Hình Ngạo Thiên này cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn có mười mấy chữ.
Hắn có nói qua ký ức lúc còn sống là ký ức đã tàn khuyết không đầy đủ, đại khái chắc là do nguyên nhân này đi.
“Thiếu niên, chuyện sau này phải giao cho ngươi rồi!” Nói xong câu đó, khô lâu không còn tiếng thở nữa.
Rốt cuộc một đời cường giả tuyệt thế ngay cả một tia ý thức cuối cùng trên thế gian này cũng đã tiêu tán không còn.
Vô số năm tháng này, không chỉ riêng Già Lam Ma Thần bị tiêu hao thực lực, mà còn tiêu hao cả tàn niệm của Hình Ngạo Thiên.
Cho tới bây giờ, hắn đã là ngọn đèn hết dầu. Bằng không thì khi hắn biết có người tận lực lén bố trí tế đàn này thì không có khả năng không có động tĩnh gì.
Nói như vậy là hắn cũng biết việc Già Lam xuất thế đã là việc không thể ngăn cản rồi, cho nên nén một cỗ tinh thần còn lưu lại này vào một đao cuối cùng, chính là muốn làm Già Lam bị thương nặng.
Nhưng theo Diệp Viễn phán đoán thì Hình Ngạo Thiên hẳn là vẫn còn năng lực để phát thêm một đao, chỉ là một đao này thì cũng không có ý nghĩa quá lớn đối với Già Lam.
Vừa hay hắn đã gặp được truyền nhân của Hạo Thiên Thạch Bi tại nơi này.
Cuối cùng, hắn lựa chọn đưa một tia tàn niệm cuối cùng vào bên trong Văn Tự Thần Minh để truyền cho Diệp Viễn.
“Loảng xoảng! “
Trường đao trong tay khô lâu rơi trên mặt đất, một thân khung xương cũng hoàn toàn vỡ ra thành từng mảnh, ngay cả một tia nguyên lực ba động cũng không có.
Mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ phức tạp, cảm thấy kính nể Hình Ngạo Thiên.
Tuy chỉ thấy được hai mặt ngạo khí cùng với trung nghĩa của Hình Ngạo Thiên, nhưng cũng đã đủ để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Một tia tàn niệm thủ hộ Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận đã hàng chục, hàng trăm vạn năm, sự chấp nhất cùng kiên nghị này cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Mà tất cả hành động của hắn đều là vì đại nghĩa nhân tộc!
Hai đầu gối của Diệp Viễn quỳ xuống đất, hướng về phía di cốt của Hình Ngạo Thiên cung kính dập đầu khấn một cái, nghiêm nghị nói: “Tiền bối đi thanh thản! Đa tạ ân thụ nghiệp của tiền bối, việc tiền bối chưa thể làm cứ để Diệp Viễn đến làm thay!”
Nói xong, Diệp Viễn bấm nhẹ tay niệm thần chú, thu xương cốt của Hình Ngạo Thiên lại.
Làm xong những thứ này, Diệp Viễn chậm rãi đi tới trước mặt Già Lam, lạnh lùng nói: "Là Già Lam Ma Thần phải không? Ta biết hiện tại ta không thể giết chết ngươi, thế nhưng tư vị của Tịnh Đàn Thánh Hỏa ngươi cũng đã nếm được! Hiện tại ta sẽ phong ấn ngươi lại, để cho Tiểu Hỏa thời thời khắc khắc thiêu đốt ngươi! Một ngày nào đó ta sẽ hoàn toàn đốt ngươi thành hư vô!”
Già Lam chịu một kích của Hình Ngạo Thiên, ma khí trên người lúc này đã cực kỳ ảm đạm, căn bản không có năng lực để phản kháng phong ấn của Diệp Viễn.
Nghe lời nói của Diệp Viễn, Già Lam cười quái dị nói: “Tiểu tử, ngươi dám phong ấn bản tọa? Ngươi cũng đã biết, bản tọa là dạng tồn tại như thế nào? Ta nói cho ngươi biết..."
“Ha ha, ngươi thử nói xem, ta có dám làm hay không?” Diệp Viễn cười lạnh, trong tay cũng bắt đầu thi pháp bày trận.
“Đừng, đừng! Thiếu niên, chỉ cần ngươi thả ta đi thì chúng ta có thể kết làm huynh đệ, ta có thể cho ngươi sở hữu lực lượng vô cùng cường đại. Sau này Thần Vực thì có phân nửa của ta, ngươi có phân nửa!”
Rốt cuộc Già Làm đã thấy sợ rồi, Ma Thần cao ngạo lại cúi cái đầu cao quý xuống để cầu tình với Diệp Viễn.
Căn bản Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới hắn, vẫn ở nguyên tại chỗ thi pháp bày trận.
Nhưng đúng vào lúc này, lỗ chân lông toàn thân Diệp Viễn đều dựng lên, một cổ cảm giác vô cùng nguy hiểm đang đánh về phía hắn.
Diệp Viễn không một chút do dự nào lập tức đề thăng tốc độ tới cực hạn thoát khỏi khu vực vừa rồi.
“Oanh!”
Khu vực nơi Diệp Viễn đứng lúc trước, bây giờ đã bị oanh tạc bùn đất bay tán loạn.
“Khách khách, quả nhiên tiểu tử này có chút môn đạo, lại có thể cảnh giác được như thế.”
“Chúng ta tốn biết bao nhiêu tinh lực mới có thể phóng xuất được Già Lam đại nhân, làm sao có thể để cho ngươi lại phong ấn một lần nữa?”
Hai người mặc hắc bào xuất hiện trước người Già Lam chính là hai gã thánh đồ kia!
Sau khi hai người đáp xuống đất thì lập tức xoay người thi lễ với Già Lam nói: “Cung nghênh Già Lam đại nhân trọng lâm nhân gian!”
“Ha ha ha, tốt! Tốt! Thì ra là hai người các ngươi giúp đỡ bản tọa phá Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận, nhưng vì sao các ngươi lại thong dong đến chậm như vậy?” Bỗng nhiên Già Lam thay đổi, trầm giọng nói.
Hai gã thánh đồ kia vội vàng nói: “Già Lam Đại nhân thứ tội, hai người chúng ta rời đi là vì muốn chuẩn bị huyết thực cho Già Lam đại nhân.”
Một trong hai gã hắc y đó vung tay lên, một đám võ giả xuất hiện ở trước mặt mọi người, chính là đám người Vệ Thành đã rời đi trước đó.
Lúc này đám người Vệ Thành đang bị phong bế đan điền, ngay cả một tia nguyên lực đều không thể xuất ra, giống như là cừu non đang đợi làm thịt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!