Trên đường phố của thánh địa Xích Hà, một đám người vây quanh một người thanh niên, tất cả đều vô cùng phấn khích.
"Thiếu chủ, người không sao thật sự là quá tốt! Người không biết, một năm nay chúng ta lo cho người muốn chết!"
"Đúng vậy, thiếu chủ. Ngũ trưởng lão trở về, nói tình trạng của người rất không tốt, chúng ta đều vô cùng lo lắng. Người chính là hy vọng của tương lai Xích Hà chúng ta, không thể có mệnh hệ gì được!"
"Này, thiếu chủ, ngươi, ngươi, ngươi... đã đột phá Thiên Khải Cảnh?"
Có thể nhìn ra, mấy năm nay các thanh niên này đã coi Diệp Viễn như thần tượng của mình rồi, mấy ngày này cứ quấn quýt lấy hắn.
Tuy rằng thời gian Diệp Viễn trở thành thiếu chủ cũng không dài, nhưng một loạt tài năng đã thuyết phục tất cả mọi người.
Ngay cả Ngũ Tư Viễn còn bái phục, lại càng không cần nói đến những người khác.
Hơn nữa lần trước sự xuất hiện của Hồn Võ Thần Vương Chung Tử Trăn, lại làm cho uy danh của Diệp Viễn trong lòng những người trẻ tuổi bay lên đến độ cao không thể nào với tới.
Có quan hệ với một thế lực khủng bố như vậy, thiếu chủ này thật sự là ghê gớm!
Đồ U thánh chủ như cây khô gặp mùa xuân, đột phá Đạo Huyền tầng hai, từ tám phương hướng đến, điều này đúng là có liên quan mật thiết đến thiếu chủ Diệp Viễn.
Nếu không có Diệp Viễn, e là sáu đại thánh chủ kia không phải đến bái phỏng, mà là đến chỉ huy tấn công.
Chẳng qua khi bọn họ phát hiện Diệp Viễn vậy mà đã đột phá Thiên Khải Cảnh, một đám kinh ngạc lại cười toe toét.
Không phải Ngũ Tư Viễn nói Diệp Viễn bị trọng thương, tính mạng bị đe dọa sao? Như thế nào mà một năm không gặp, lại đã đột phá Thiên Khải Cảnh rồi?
Sự thật cùng cách nói của Ngũ trưởng lão dường như khác xa một trời một vực!
Diệp Viễn nhìn ra sự nghi hoặc của mọi người, cũng cười nói: "Ngũ trưởng lão nói không sai, lúc hắn rời đi, ta thật sự sắp chết. Chẳng qua sau đó lại có được một ít cơ duyên, chẳng những thương thế được chữa khỏi, lại liên tiếp đột phá cảnh giới."
Ngũ Tư Viễn đối đầu với Diệp Viễn, mọi người ở Xích Hà đều biết chuyện này. Mấy người trẻ tuổi này có hoài nghi cũng là điều dễ hiểu.
Trên thực tế, một năm này, Ngũ Tư Viễn cũng gặp không ít nghi ngờ.
Bọn họ không biết ở Mai Cốt Chi Địa đã xảy ra chuyện gì, thậm chí có người hoài nghi có phải Ngũ Tư Viễn đã hạ độc thủ với thiếu chủ hay không.
Chẳng qua dường như thánh chủ lại không truy cứu nhiều về chuyện này.
một năm này, Ngũ Tư Viễn cũng chỉ ru rú trong nhà, bản thân hắn phải nhận áp lực cực lớn.
Nếu không phải có Vương Tán chống đỡ Ngũ Tư Viễn, chỉ sợ Đồ U cũng sẽ không tin tưởng hắn.
Nhờ phúc của Diệp Viễn, lần này Vương Tán có thể còn sống sót. Mà Vương Tán này, lại là tâm phúc của đại trưởng lão Trầm Khâm.
"Diệp Viễn! Ngươi... Ngươi trở về thật sự là quá tốt!"
Bóng người chợt vụt qua, Đồ U hiện ra thân hình, bộ dạng thật sự rất kích động.
Diệp Viễn bình an trở về, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng được đặt xuống.
Nhìn thấy Đồ U xuất hiện, những người khác đều hành lễ, lần lượt lui ra.
Tất cả người dân Xích Hà hiểu được, vì cái gì mà Đồ U kích động như thế.
Diệp Viễn cười chắp tay thành quyền nói: "Chúc mừng thánh chủ đột phá Đạo Huyền Cảnh tầng hai!"
Những người trẻ đó ngươi một câu ta một câu nên Diệp Viễn cũng hiểu được hôm nay Xích Hà đã xảy ra chuyện gì.
Đồ U có thể đột phá Đạo Huyền tầng hai, chứng tỏ Chung Tử Trăn đã tới.
Vốn dĩ Đồ U đã đạt tới Đạo Huyền tầng một đỉnh phong, chỉ là vẫn luôn kẹt tại bình cảnh không thể đột phá.
Tương xứng với độ khó của việc luyện chế, hiệu quả của thuốc Cửu Dương Phản Xuân Đan cũng rất mạnh. Đồ U đột phá Đạo Huyền tầng hai, vốn nằm trong dự liệu của Diệp Viễn.
Chỉ là Diệp Viễn không nghĩ tới, chính mình sẽ đi tới một năm.
"Có gì đáng chúc mừng đâu? Việc vui nhất chính là ngươi đã bình an trở về!"
Đồ U kích động bước tới nắm tay Diệp Viễn, giống như bằng hữu cũ nhiều năm không gặp.
Lúc này, các vị thánh chủ cũng đi theo ra, nhìn thấy màn này không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Mối quan hệ giữa thánh chủ và thiếu chủ, nói là thầy trò cũng có thể, nhưng từ trước đến này chưa bao giờ có một thánh chủ lại có loại thái độ này với thiếu chủ.
Thịnh Tuấn đi theo phía sau thánh chủ của thánh địa Vân Khuyết, nhìn thấy cảnh này lại có chút hiểu rõ.
Hắn từng thấy qua tài năng của Diệp Viễn khi ở dưới lòng đất, hắn có thể khẳng định, cho dù là các vị thánh chủ ở đây, cũng tuyệt đối không đạt đến loại trình độ như của Diệp Viễn.
Hơn nữa nghe tin tức Đồ U đột phá Đạo Huyền tầng hai, phản ứng đầu tiên của Thịnh Tuấn chính là chuyện này có quan hệ với Diệp Viễn!
Đó chỉ là một loại trực giác, Thịnh Tuấn cũng không nói được là vì cái gì. Mấy năm nay Đồ U luôn tuyên bố bế quan để đột phá lên Đạo Huyền tầng hai, lại đều không thành công.
Hiện giờ Diệp Viễn vừa mới trở thành thiếu chủ, Đồ U lại thành công đột phá, điều này không khỏi quá trùng hợp đi.
Diệp Viễn cười nói: "Đâu có như lời thánh chủ nói? Người mới chính là trụ cột của Xích Hà, hiện giờ người đột phá Đạo Huyền tầng hai chính là thành tích huy hoàng hiếm có trong gần trăm năm nay của thánh địa Xích Hà, đây mới là việc vui nhất của Xích Hà chúng ta!"
Địa vị của Diệp Viễn ở trong lòng Đồ U đã sớm không phải chỉ có cái vị trí thiếu chủ có thể khái quát hết.
Chẳng qua hôm nay vai chính là Đồ U, Diệp Viễn tất nhiên sẽ không giọng khách át giọng chủ. Hơn nữa không lâu nữa hắn sẽ rời đi, lần này trở về chủ yếu là vì nói lời từ biệt, không ngờ lại vừa lúc đụng phải đại tiệc.
"Ha ha, bản đế có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, trở về chúng ta sẽ từ từ nói chuyện! Hôm nay có đông quan khách ở đây, chúng ta cũng không nên làm chậm trễ bọn họ." Đồ U nói.
Tất nhiên là Đồ U có đầy một bụng những lời muốn nói với Diệp Viễn, nhưng những lời này không tiện nói trước mặt mọi người, cũng chỉ đành giao hẹn trước.
Các vị thánh chủ nhìn bộ dạng cao hứng của Đồ U, cả một đám đều thần sắc ảm đạm.
Lần này tiến vào Mai Cốt Chi Địa, thiếu chủ của bảy đại thánh địa đã nằm lại sáu vị, duy nhất chỉ có Thịnh Tuấn một mình trở lại, điều này làm cho trong lòng bọn họ không khỏi khó chịu.
Có thể trở thành thiếu chủ, đều là từ tài nguyên của thánh địa mà chọn ra, chắc chắn thánh chủ cũng đã tiêu phí tâm huyết rất lớn.
Hiện tại biến mất, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi mất mát.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, cách một năm sau, Diệp Viễn vậy mà lại sống sót một cách kỳ tích, đột nhiên động tới nỗi thương tâm của bọn họ.
"Chư vị, hôm nay Xích Hà ta song hỷ lâm môn, bản đế thật sự rất vui mừng. Mọi người tiến vào trong đại điện, chúng ta không say không về!" Đồ U hào sảng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!