"Cái gì! Ngươi… muốn đi Loạn Ma Hải?"
Sau đại tiệc, Đồ U nhanh chóng kéo Diệp Viễn vào mật thất nói chuyện.
Nhưng lời Diệp Viễn vừa thốt ra lại dọa cho Đồ U nhảy dựng lên.
"Đúng vậy, ta có chuyện quan trọng phải đi Loạn Ma Hải một chuyến!" Diệp Viễn gật đầu nói.
"Nhưng mà… nhưng mà..."
Diệp Viễn đột nhiên đề xuất phải rời khỏi, hoàn toàn làm loạn tiết tấu của Đồ U, nhất thời hắn không biết nên nói chuyện như thế nào.
Suy nghĩ hồi lâu rồi Đồ U mới nói: "Vậy… ngươi còn quay lại không?"
Hiện giờ, Đồ U đã biết ngôi miếu Xích Hà quá nhỏ, căn bản là chứa không nổi tôn đại thần Diệp Viễn này nữa rồi.
Chỉ là Đồ U không nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Tất nhiên Diệp Viễn biết lo lắng của Đồ U, cười nói: "Thánh chủ yên tâm, bất kể đi đến đâu, ta vẫn là thiếu chủ của Xích Hà. Chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn, chỉ e là ta không về được."
Những lời này, đại biểu cho sự hứa hẹn của Diệp Viễn đối với Đồ U.
Tương lai Diệp Viễn phát triển, tuyệt đối sẽ dẫn dắt thánh địa Xích Hà.
Chỉ là hiện tại, Diệp Viễn không có cách nào nán lại Xích Hà. Trên vai hắn gánh vác rất nhiều thứ, hắn có nhiều việc phải đi làm.
Một Xích Hà nho nhỏ không phải sân khấu của hắn.
Nghe xong lời nói của Diệp Viễn, sắc mặt Đồ U biến đổi phức tạp, cuối cùng thở dài nói: "Từ lúc vị đại nhân kia xuất hiện, ta đã biết sớm hay muộn sẽ có một ngày ngươi phải rời đi, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy. Tâm ý ngươi đã quyết, ta sẽ không nhiều lời. Mạng của ta là do ngươi giữ lại, nếu có yêu cầu gì, chỉ cần ngươi mở miệng là được."
"Thánh chủ nói vậy sai rồi, căn cơ Thái Cổ Lịch Nguyên Trì của Xích Hà đã bị ta phá hỏng, Diệp Viễn cảm thấy vô cùng hối hận! Một viên Cửu Dương Phản Xuân Đan nho nhỏ mà thôi, thánh chủ không cần bận tâm." Diệp Viễn nói.
Giá trị của long cốt hồng hoang vượt xa Cửu Dương Phản Xuân Đan. Ý nghĩa của nó đối với Diệp Viễn, không một viên Cửu Dương Phản Xuân Đan nào có thể sánh bằng.
Nếu không như thế, làm sao Diệp Viễn có thể dùng ân tình lớn như vậy để khiến cho Hồn Võ Thần Vương Chung Tử Trăn trong Thập Đại Thần Vương ra tay luyện chế Cửu Dương Phản Xuân Đan này?
Diệp Viễn có thể cảm nhận được, Đồ U là thật lòng tính toán bồi dưỡng để mình trở thành người nối nghiệp, cho nên hắn cũng rất có hảo cảm với thánh địa Xích Hà.
Đồ U lắc đầu nói: "Kỳ thật ý nghĩa của Thái Cổ Lịch Nguyên Trì đối với thánh địa Xích Hà đã không còn lớn nữa, bằng không sẽ không trực tiếp lộ ra sườn núi như vậy. Tổ tiên tuyệt thế thiên tài như vậy không thể nào dễ dàng xuất hiện ra như thế. Ngươi có thể đi đến Thái Cổ Lịch Nguyên Trì khảm thứ bảy, đối với Xích Hà mà nói đã là một kỳ tích."
Thái Cổ Lịch Nguyên Trì tuy tốt nhưng không phải ai cũng có thể đi đến khu vực khảm thứ bảy.
Chỉ là lần này, Xích Hà đã thật sự tìm ra vài mầm cây tốt. Đặc biệt là Diệp Viễn, đã đi tới tầng cuối cùng, điều này đã san bằng kỷ lục của tổ tiên.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Viễn đột phá đến cảnh giới Thần Vương là chuyện không thành vấn đề!
Phải biết rằng, tổ tiên có thể so với sự tồn tại của Thập Đại Thần Vương, thực lực phải rất thâm sâu khó lường.
Hơn nữa bất luận nhìn từ phương diện nào, thiên phú của Diệp Viễn đúng là nghịch thiên đến đáng sợ. Thành tựu của hắn trong tương lai chưa chắc đã thấp hơn tổ tiên.
"Đúng rồi, với tính tình của cái tên kia, thấy ta không ở Xích Hà, hẳn là sẽ không chủ động lộ diện, người làm sao tra thấy được sự tồn tại của hắn?" Diệp Viễn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi.
Trong lòng Đồ U hơi run sợ, khẩu khí nói chuyện của Diệp Viễn rất tùy ý, giống như là bằng hữu cũ của vị đại nhân kia.
Đồ U dày dặn kinh nghiệm, tự nhiên có thể nhìn ra Diệp Viễn không phải đang làm bộ làm tịch. Chỉ là điều này khiến cho hắn không khỏi càng thêm tò mò, rốt cuộc Diệp Viễn là ai, sao có thể trở thành bằng hữu với một nhân vật như vậy?
Người có thể không để Hạo Nhật Thành vào mắt, nghĩ như thế nào cũng không phải cường giả Thần Vương bình thường.
Thấy Diệp Viễn hỏi như thế, tất nhiên Đồ U cũng không giấu diếm, kể lại cặn kẽ mọi chuyện phát sinh ngày hôm đó.
Diệp Viễn nghe xong nhíu mày không thôi, không ngờ ở giữa còn có chuyện như vậy xảy ra.
Đây đúng là một sai lầm, bằng không lúc này hắn trở về, chỉ sợ Xích Hà đã trở thành một đống hoang tàn, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Diệp Viễn thật đúng là không nghĩ tới, Chu Ngạn thế mà tà tâm không dứt, tìm đến thánh địa Xích Hà.
Xem ra, không dạy cho hắn một bài học, người này thật đúng là không an phận!
Mặt Diệp Viễn trầm như nước, khí tức kinh người tự nhiên tỏa ra.
Đồ U thấy thế không khỏi có chút kinh hãi, rõ ràng Diệp Viễn mới chỉ đột phá tới Thiên Khải Cảnh, nhưng hắn lại nảy sinh tâm lý sợ hãi với khí tức bùng phát của Diệp Viễn.
"Xem ra, sau khi ra khỏi Loạn Ma Hải, ta phải đi Hạo Nhật Thành một chuyến!" Diệp Viễn trầm giọng nói.
Đồ U nghe như vậy không nói gì, tuy Hạo Nhật Thành là thánh địa nhất phẩm, nội tình thâm hậu, chỉ riêng cường giả Thần Vương cũng có tới vài vị.
Cho dù Diệp Viễn có thiên phú kinh người, từ Loạn Ma Hải đi ra có là võ giả Vô Tướng Cảnh cũng không thể đối phó Hạo Nhật Thành?
Chẳng qua nghĩ lại Diệp Viễn quen biết cái người kia, Đồ U cũng liền yên tâm.
Chỉ cần kêu tên của vị đại nhân kia, chắc chắn Hạo Nhật Thành thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ?
Sáng sớm ngày thứ hai, đội hình đứng trước truyền tống trận của thánh địa Xích Hà có tới hơn mười người, đều là đến tiễn Diệp Viễn.
"Diệp huynh, không ngờ tới ngươi vừa trở về đã lại rời đi, Thịnh mỗ còn dự định tìm ngươi nâng chén vui vẻ mà xem ra là không có cơ hội rồi. Loạn Ma Hải cũng không thể so với Bạch Vũ Vực, Diệp huynh khắp nơi đều phải cẩn thận." Thịnh Tuấn chắp tay nói.
Diệp Viễn cười đáp: "Thịnh huynh yên tâm, Diệp mỗ tự biết. Thịnh huynh đại nghĩa thâm sâu, tương lai thành tựu nhất định không thể đếm xuể. Bạch Vũ Vực này quá nhỏ, có cơ hội vẫn nên đi nhiều một chút đi."
Lần này tiến vào Mai Cốt Chi Địa, biểu hiện của Thịnh Tuấn khiến cho Diệp Viễn được mở mang tầm mắt.
Phần lớn nhân tộc đều chia năm xẻ bảy. Có dũng khí và trách nhiệm như Thịnh Tuấn thực đúng là không nhiều.
Hiện giờ ở Thần Vực, các hoạt động ngầm đang hoành hành mãnh liệt, Ma Thần Già Lam xuất thế, đúng là thời buổi loạn lạc.người giống như Thịnh Tuấn, tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Thịnh Tuấn cười nói: "Diệp huynh cùng Thịnh mỗ suy nghĩ quả thật giống nhau, cho dù Diệp huynh không nói, Thịnh mỗ cũng dự định qua một thời gian nữa sẽ đi ra ngoài đi một chuyến."
Diệp Viễn gật gật đầu, lấy ra một cái bình nhỏ ném cho Thịnh Tuấn rồi nói: "Đây là Pháp Ngôn Đan. Diệp mỗ dùng cả tối hôm qua suốt đêm luyện chế, thiết nghĩ hẳn sẽ có tác dụng với Thịnh huynh."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!