“Diệp dược sư, ngài chữa khỏi cho Linh Nhi, vợ chồng chúng ta đã vô cùng cảm kích ngài rồi. Nhưng mà Tạ Ảnh này, thực sự là không thể trêu vào! Bây giờ ngài nhanh đi đi, rời khỏi Vân Sát Thành, đi càng xa càng tốt!” Lâm Sương khuyên nhủ.
Nhưng mà lời nàng còn chưa dứt, một người trung niên mặc giáp đã nhẹ nhàng đứng trước mặt Diệp Viễn.
“Ha ha ha, không có sự đồng ý của Tạ Ảnh ta, cho dù các ngươi chạy, cũng không chạy được! Nếu như đã đưa ra khiêu chiến, thì phải giác ngộ được sinh tử! Chạy? Các ngươi có thể chạy đến chỗ nào?” Tạ Ảnh lớn lối nói.
Nghiêm Tuấn nhìn thấy Tạ Ảnh, trong ánh mắt sắp sửa phun ra lửa, không thể kiềm được nói: “Tạ Ảnh! Có phải là ngươi bắt Linh Nhi đi không?”
Nghiêm Tuấn vốn tưởng rằng Tạ Ảnh sẽ chống chế, không ngờ được hắn lại cười to nói: “Đúng thì thế nào? Ta muốn địa nguyên tinh, chuẩn bị xong chưa? Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, mặc dù có kẻ ngu đang khiêu chiến bản tọa, nhưng mà lúc thời gian đến, ta vẫn sẽ tiễn con gái ngươi lên đường như cũ, đừng tưởng rắng tiểu tử này có thể kéo dài thời gian.”
Tạ Ảnh phóng khoáng thừa nhận, khiến cho Nghiêm Tuấn càng thêm tức giận. Nếu như không phải kiêng kỵ thực lực đối phương quá mạnh, lúc này hắn thật muốn xông tới liều mạng.
“Ngươi! Ta và ngươi không thù không oán, tại sao lại năm lần bảy lượt nhắm vào ta!” Nghiêm Tuấn nổi giận nói.
Tạ Ảnh thương hại nhìn về phía Nghiêm Tuấn, khinh thường nói: “Vì sao? Ha ha ha, thực là nực cười! Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi bây giờ đang là ở nơi nào sao? Nơi này là Loạn Ma Hải! Ở trong Vân Sát Thành này, ta chính là vương! Tất cả các ngươi, đều là của ta! Chỉ có một ít địa nguyên tinh thì tính là cái gì? Ta cũng không hề chỉ nhằm vào ngươi, mà là nhằm vào đám thương gia chạy hàng các ngươi! Các ngươi lợi dụng Loạn Ma Hải phát tài, nếu đã như vậy, ta liền đem các ngươi nuôi thả, chờ các ngươi mập rồi làm thịt ăn, có cái gì không thể?”
Loại lý do thoái thác này, ở bên ngoài là cực kỳ vớ vẩn.
Điểm này, từ sắc mặt mọi người vây xem là có thể nhìn ra.
Ánh mắt bọn họ đối với Nghiêm Tuấn cũng không có thương hại mà càng nhiều là lạnh lùng và khinh thường.
Ở chỗ này, không có thực lực thì chỉ có thể trở thành cừu non trong miệng người khác!
Ở chỗ này, cho tới bây giờ đều không theo đạo lý nào!
Ở bên trong Vân Sát Thành này, thực lực Tạ Ảnh mạnh nhất, cho nên hắn làm cái gì cũng là đúng!
Sở dĩ áp dụng loại hành vi bắt cóc này, chỉ là vì không được rút dây động rừng, muốn nuôi thả các thương gia này thêm chút nữa.
Nghiêm Tuấn tức giận đến toàn thân phát run, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Hắn vốn tưởng rằng, địa nguyên tinh có thể giải quyết được tất cả, nhưng mà hắn sai rồi!
Qua nhiều năm như vậy, hắn lại chỉ là dê người ta thả mà thôi. Có điều là con dê hắn tương đối mập, nên bị Tạ Ảnh làm thịt hai lần!
“Ngươi… ngươi có cái gì thì nhằm vào ta, tại sao lại muốn đối phó với tiểu cô nương tay không tấc sắt? Lúc trước, Linh Nhi vẫn còn là đứa trẻ còn trong tã lót!” Lâm Sương run rẩy nói.
Tạ Ảnh bĩu môi, khinh thường nói: “Đứa trẻ? Ở Loạn Ma Hải này, không có thực lực chính là tội! Ở đây không có thương hại, chỉ có thực lực! Các ngươi ở Loạn Ma Hải nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu sao? Ngu xuẩn!”
“Ngươi! Tên ác ma này! Lưu đại ca, tất cả tài sản của ta đều cho ngươi, hãy giúp ta giết tên ác ma này!” Nghiêm Tuấn không chịu được nữa, cầm toàn bộ tài sản lấy mạng Tạ Ảnh.
Bản thân Nghiêm Tuấn cũng là Thiên Khải Cảnh, nhưng mà ở trước mặt Tạ Ảnh, hắn quá yếu!
Vợ chồng hai người cùng đi lên, cũng không thể nào là đối thủ của Tạ Ảnh, chỉ có thể dùng tiền để đập.
Sắc mặt Lưu Vũ Sinh rất khó coi, hắn không ngờ được Linh Nhi mất tích vậy mà lại liên quan đến Tạ Ảnh.
Tuy là lúc trước dùng Linh Huyền Đồng Tâm Trận làm Đàm Tứ kinh sợ thối lui, nhưng mà đối mặt với Tạ Ảnh thực lực sâu hơn một bậc, Lưu Vũ Sinh lưỡng lự.
“Nghiêm đương gia, không phải Lưu Vũ Sinh ta sợ chết! Chỉ là… ta thực sự không phải là đối thủ của hắn! Tiền của ngươi, ta có mạng kiếm, cũng không có mạng tiêu!” Lưu Vũ Sinh bất đắc dĩ nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả khí lực của Nghiêm Tuấn và Lâm Sương như là bị rút sạch, không chịu được lùi hai bước.
Binh đoàn đánh thuê Lục Hải là nơi lớn nhất hắn có thể cậy vào, nhưng mà ngay cả Lưu Vũ Sinh cũng không muốn xuất thủ, hắn còn có hy vọng gì?
Tạ Ảnh thấy thế càng là vô cùng đắc ý, cười to nói: “Ta đã nói rồi, Vân Sát Thành này là thiên hạ của Tạ Ảnh ta! Một cái binh đoàn đánh thuê nhỏ nhỏ, có thể làm gì ta? Hừ! Thức thời thì đem tiền chuẩn bị xong thì đưa đến nơi đã chỉ định, thì các ngươi còn có thể gặp được con gái đáng yêu của các ngươi! Có điều, trước tiên chờ ta thu thập tên phế vật này đã rồi nói! Bao nhiêu năm, đã qua bao nhiêu năm rồi không có ai khiêu chiến với bản tọa!”
Ánh mắt Tạ Ảnh sáng quắc nhìn về phía Diệp Viễn, dáng vẻ tràn đầy phấn khởi.
Từ lúc hắn leo lên Địa Sát Bảng, không còn có người nào dám khiêu chiến hắn. Không ngờ được tới hôm nay lại có người đưa tới cửa cho hắn luyện tay một chút.
Thực lực tuy là yếu nhược không chịu nổi, nhưng mà lấy ra giết gà dọa khỉ cũng là đủ rồi.
Diệp Viễn vẫn một mực ở bên không nói gì, hắn là vì để cho phu phụ Nghiêm Tuấn biết được sự tàn khốc của Loạn Ma Hải.
Loại tiền này, thật sự rất khó kiếm!
Không có đủ thực lực, kết quả chỉ có thể làm Trúc Lam múc nước, công dã tràng.
Diệp Viễn từ từ mở mắt ra, mở miệng nói: “Nói nhảm xong chưa, đến lúc tiễn ngươi lên đường rồi. Ngươi tự mình giao Quyết Sát Lệnh ra, hay là muốn tự ta tới lấy?”
Tạ Ảnh cũng sững sờ, nhìn về phía Diệp Viễn giống như là nhìn kẻ ngu si nói: “Chỉ dựa vào ngươi, cũng muốn lấy Quyết Sát Lệnh của ta? Trở về luyện một trăm năm nữa đi!”
Cái Quyết Sát Lệnh này, chính là mục tiêu thứ hai của Diệp Viễn khi tới Vân Sát Thành!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!