“Huyết Mạch Chân Long! Tên Diệp Viễn này vậy mà lại là người có Huyết Mạch Chân Long!”
Tiếng thán phục trong Đấu Võ Tràng nổi lên bốn phía.
Bản thân Huyết Mạch Chân Long cũng không có gì, có không ít gia tộc nhân loại mang trong người Huyết Mạch Chân Long.
Thế nhưng long uy kinh khủng như Diệp Viễn thì đã nói rõ Huyết Mạch của hắn thuần chủng đến mức nào.
Long uy như vậy khiến cho thân thể của Viêm Sơn run lên!
Tuy hắn đã cố gắng hết sức khống chế mình không được run rẩy nữa, nhưng mà loại Huyết Mạch kia lại phát ra ý thần phục làm cho thân thể hắn không theo ý mình.
“Các ngươi xem! Diệp Viễn hắn… hắn đã dùng Long huyết tu luyện đến cảnh giới Hóa Long!”
Lúc này, cánh tay phải của Diệp Viễn đã hoàn toàn hóa thành Long trảo!
Bách Mông luôn một mực yên lặng như giếng vậy mà rốt cuộc trong đôi mắt lúc này đã lộ ra vẻ kinh sợ. Nhưng hắn cũng chỉ kinh sợ thoáng qua một chút rồi biến mất, rất nhanh chóng khôi phục lại sự trấn định.
“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Khi cánh tay phải hóa thành Long trảo, lực lượng của nhục thân được đề thăng không biết bao nhiêu lần. Lúc này hắn xuất ra chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng, uy lực không gì sánh kịp!
Một con Thanh Long giống như muốn nghiền nát vạn vật trên thế gian, một tên Viêm Sơn nho nhỏ thì tính là gì chứ?
“Oanh!”
Dưới một chiêu này Viêm Sơn trực tiếp bị đánh máu thịt be bét!
Viêm Sơn dung hợp huyết mạch Thiên Lý Truy Vân Báo này khiến thân thể cũng vô cùng cường hãn mới có thể miễn cưỡng giữ lại hình dáng con người.
"Làm… làm sao có thể?” Viêm Sơn nhìn Diệp Viễn, đến lúc này vẫn còn chưa muốn tin tưởng sự thật này.
“Không có gì là không có khả năng! Ngụy lão quái quá cực đoan, đã đắc tội với toàn bộ yêu vực, huống hồ cái thủ pháp tinh luyện này có thể đạt được Tinh Huyết Thần Thú chân chính hay không thì vẫn là chuyện chưa biết được, nhưng ít ra thì nó khó không khác gì đột phá Thần Cảnh bao nhiêu.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Vẻ mặt của Viêm Sơn chấn động, hắn không ngờ Diệp Viễn lại biết nhiều thứ như vậy.
Ngụy lão quái là nhân vật thiên tài cực thần bí, ngoại trừ những đại năng của Thần Vực kia ra thì có rất ít người biết đến sự tồn tại của lão.
Người này đi sai đường, thích bắt người của Yêu tộc để tinh chế Huyết Mạch Thần Thú muốn thông qua phương thức này đạt được Tinh Huyết Thần Thú chân chính.
Chỉ là dùng phương thức này để luyện ra Huyết Mạch Thần Thú lại quá mức pha tạp, giống như dạng vật thí nghiệm như Viêm Sơn, trên cơ bản cuối cùng đều sẽ trở thành kẻ điên nửa người nửa thú, một mực chỉ biết làm công cụ giết người.
Không biết Ngụy lão quái đã giết bao nhiêu Yêu tộc cho nên đã trở thành địch chung của cả Yêu tộc.
Nếu như không phải nhân tộc quá mạnh thì sợ rằng lúc này đã phát sinh ra đại chiến giữa hai tộc.
Đã là như vậy cho nên Thần Vực không thể không đại biểu cho nhân loại tuyên bố phát lệnh truy nã Ngụy lão quái mới miễn cưỡng dẹp yên được lửa giận của Yêu Vực.
Người này chính là một tên yêu tinh hại người!
“Xin lỗi đã nói nhảm hơi nhiều, lần này thì tiễn ngươi lên đường!”
Hàn quang lóe lên, đầu Viêm Sơn bay thẳng ra ngoài, tên cường giả đột nhiên quật khởi của tầng ba này cứ như vậy mà bị Diệp Viễn giết.
Trên khán đài, Nạp Lan Sơ nhìn thấy một màn này thì kích động không thôi.
Sau khi hắn tỉnh lại đã nghe nói Diệp Viễn mở ra hình thức Tu La, hắn gấp gáp suýt chút nữa nhảy dựng lên. Nhưng hình thức Tu La cũng đã mở ra, hắn đành bó tay chịu trận.
Rơi vào đường cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là để Tôn Kỳ đỡ hắn đi tới Đấu Võ Tràng, vừa đúng lúc thấy được cuộc đối chiến giữa Viêm Sơn cùng Diệp Viễn.
Việc Diệp Viễn giết chết Viêm Sơn cũng không nằm ngoài dự đoán của Nạp Lan Sơ là bao nhiêu. Người khiến hắn thật sự lo lắng chính là Bách Mông!
Thực lực của Bách Mông kia thâm sâu khó lường, toàn bộ tầng ba không một ai có thể biết được đáy của hắn.
Tuy là Nạp Lan Sơ rất có lòng tin với Diệp Viễn, thế nhưng đối mặt với tên gia hỏa bí ẩn như Bách Mông thì lại không hề có chút lòng tin nào.
“Kế tiếp, Bách Mông!” Lời nói của trung niên mặc áo bào màu tro vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng một chút âm thanh run nhẹ kia đã bán đứng tâm tình lúc này của hắn.
Diệp Viễn tỷ thí với Bách Mông chính là trận chiến đỉnh phong của Thiên Khải Cảnh. Trong hai người, đến cùng ai mạnh ai yếu chính là chuyện mà tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ.
Bách Mông chậm rãi tiến lên, nhìn Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngươi rất mạnh!”
Nói đến đây, Bách Mông bỗng nhiên dừng lại, giống như đang đợi Diệp Viễn phản ứng. Nhưng mà… Diệp Viễn không hề cho hắn một chút phản ứng nào.
"Nhưng mà ngươi không phải đối thủ của ta! Tự sát đi, ta có thể giữ cho ngươi được toàn thây!”
Trong lời nói của Bách Mông để lộ ra sự tự tin cực đại, sau khi thấy Diệp chiến đấu khoa trương như vậy rồi mà vẫn còn có thể nói ra lời này thì Bách Mông nếu không phải kẻ ngốc thì chính là cường hãn đến mức khiến người ta giận sôi!
Rất hiển nhiên, Bách Mông này là người mạnh nhất trong tất cả cường giả thuộc thế hệ sau của tầng ba.
Lời nói của Bách Mông gây nên rối loạn tưng bừng, không ít người đã khiếp sợ không thôi.
“Bách Mông thực sự quá tự tin! Biểu hiện của Diệp Viễn cũng đã đủ chấn nhiếp lòng người vậy mà hắn lại không hề để trong lòng.”
"Thực lực Viêm Sơn biểu hiện ra ngoài còn mạnh hơn thời điểm hắn đại chiến cùng với Ma Vương rất nhiều! Vậy mà Diệp Viễn có thể hoàn toàn đánh bại hắn, lẽ nào như vậy còn chưa có tư cách đối chiến cùng với Bách Mông sao?”
“Ha ha, Bách Mông chính là Bách Mông, quả nhiên hắn không hổ là thần tượng của ta! Ta tin tưởng tuyệt đối hắn không phải đang mạnh miệng, mà là có đủ thực lực để giết chết Diệp Viễn!”
Trong đám người, có một số người nghi ngờ lời nói của Bách Mông, cũng có một số lại cảm thấy Bách Mông đã định liệu trước.
Nhưng mà mặc kệ là thế nào thì thực lực của Bách Mông cũng đủ để uy hiếp được Diệp Viễn, không có ai hoài nghi điều này.
"Việc cùng nhau vây đánh Ma Vương hẳn là ngươi cũng có tham dự đi?” Diệp Viễn chỉ đáp lại bằng câu hỏi.
Bách Mông mỉm cười, nói: “Loại thủ đoạn này ta thật sự vô cùng khinh thường. Nhưng mà một tên Ma Vương nho nhỏ vẫn còn chưa đáng cho ta xuất thủ, cho nên… ta đã để thuộc hạ của mình chơi một chút.”
Bách Mông không hề có ý tứ phủ nhận, mà hắn… cũng không cần phải phủ nhận.
Trong mắt hắn, Diệp Viễn đã là một người chết, hắn không cần phải để ý đến… thái độ của một người chết.
Nghe vậy, Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, bắt đầu đi!”
Bách Mông cười nói: “Ta cũng biết ngươi không chịu đi vào khuôn khổ, nhưng mà ta vừa ra tay thì chỉ sợ ngươi cũng không có cơ hội!”
“Oanh!”
Tại tất cả mọi người còn chưa kịp thời phản ứng thì thân thể của Diệp Viễn đã bay ra ngoài giống như đạn pháo, nặng nề đập vào phía trên đại trận.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít một hơi lạnh.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi có thấy rõ không?”
Trên khán đài mọi người hai mặt nhìn nhau đều có chút mơ hồ không rõ ràng cho lắm.
Rõ ràng một khắc trước, hai người vẫn còn đang nói, đột nhiên Diệp Viễn làm sao lại bị đánh bay?
Trên mặt Bách Mông vẫn treo nụ cười nhạt như trước, nói rằng: “Ta đã nói rồi, ta vừa ra tay thì ngươi sẽ không có cơ hội! Quả thật thân thể ngươi không tệ, nhưng trong mắt của ta vẫn không đáng giá để nhắc tới! Biết vì sao ta vẫn tiếp tục ở lại tầng thứ ba không? Chỉ bởi vì cảnh giới của ta vẫn chưa đột phá đến Vô Tướng Cảnh! Nhưng mà… thân thể của ta đã sớm đột phá đến cấp tám!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!