Sắc mặt Tư Nhân lạnh lẽo, nàng rất không hài lòng với thái độ này của Diệp Viễn.
Thời gian nàng trở thành Tôn chủ cũng đã gần mười năm, người nào ở Tu La Tràng khi nhìn thấy nàng đều không nơm nớp lo sợ chứ?
Vậy mà tên tiểu tử chưa dứt sữa trước mắt này lại bày ra bộ dạng vênh váo trước mặt nàng!
Nhưng mà chuyến này Tư Nhân thật sự không thể rời khỏi Diệp Viễn, cho nên nàng mới hạ mình vứt bỏ tôn nghiêm, đích thân đến đây gặp Diệp Viễn.
Hiện tại Diệp Viễn vô cùng quý hiếm, nếu như nàng không tự mình đến thì không thể chắc chắn Diệp Viễn sẽ chọn nàng.
“Hừ! Bọn họ đều đưa ra điều kiện tốt, nhưng ngươi còn mạng để cầm sao? Lần trước hố Thiên Sát mở ra, mười mấy tên võ giả Vô Tướng Cảnh tiến vào lãnh địa Long Hoàng thì chỉ có vỏn vẹn mấy người đi ra! Thực lực ngươi không tệ, nhưng cũng chỉ là Thiên Khải Cảnh! Ngươi phải biết, lần này đi vào đều là võ giả của Thiên Sát Bảng, mà ngươi thì chỉ xếp hạng cuối cùng trên Thiên Sát Bảng!” Tư Nhân hừ lạnh nói.
Loại chuyện như vậy không cần Tư Nhân nhắc nhở, trong lòng Diệp Viễn cũng biết rõ. Chỉ là muốn bẫy Diệp Viễn hắn thì sợ rằng mấy tên kia còn chưa đủ tư cách.
Nhưng Diệp Viễn lại nghe ra một vài ý tứ khác trong lời nói của Tư Nhân.
"Theo như ý tứ trong lời nói của Tôn chủ đại nhân thì dường như không có ý định tiến vào lãnh địa Long Hoàng?”
Diệp Viễn có chút kỳ quái, các đại Tôn chủ đều cảm thấy hứng thú với lãnh địa Long Hoàng, nơi đó hẳn là có không ít bảo vật mới phải. Nhưng hình như Tôn chủ Tư Nhân này có sự tính toán khác.
"Lãnh địa Long Hoàng chẳng qua cũng chỉ là một cái hố to, muốn thu được bảo vật bên trong còn khó hơn lên trời! Ngươi cứ theo bản Tôn, bản Tôn sẽ tự bảo đảm cho ngươi không bị làm sao, còn cho ngươi rất nhiều thứ tốt!” Tư Nhân đưa ra đòn sát thủ lớn nhất.
Không cần biết bảo vật tốt cỡ nào thì cũng cần phải giữ được mạng để cầm. Hứa hẹn này của Tư Nhân coi như là cho Diệp Viễn một cái bảo hiểm, đã có thể nhận được thứ tốt, còn có thể bình an để trở về.
Nhưng mà, dường như Diệp Viễn vẫn không chấp nhận việc dựa dẫm vào người khác, thản nhiên nói: “Nói cặn kẽ một chút.”
Tư Nhân bất đắc dĩ, chỉ đành nén giận nói: "Lần trước bản Tôn tiến vào hố Thiên Sát, tại một nơi hẻo lánh đã phát hiện ra một cái động phủ, bản Tôn chỉ ở phạm vi bên ngoài tìm kiếm một phen thì đã tìm được rất nhiều thứ rất tốt. Bản Tôn có thể trở thành Tôn chủ, tất cả đều là nhờ cái động phủ này ban tặng. Chỉ là nơi đó có một cửa đá hoàn toàn miễn dịch với nguyên lực, bản Tôn nghĩ hết biện pháp cũng không thể mở ra.”
“Cho nên, ngươi thấy ta là võ giả tu luyện thể chất nên mới mời ta gia nhập vào trận doanh của ngươi?” Diệp Viễn tiếp lời nói.
Tư Nhân không trả lời nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Diệp Viễn cũng chẳng có bao nhiêu do dự, lập tức gật đầu nói: "Được, thành giao! Sau khi tiến vào cái động phủ kia, ta muốn phân một nửa bảo vật, đồng thời ta có quyền ưu tiên được chọn ba món bảo vật!”
Tư Nhân biến sắc, không ngờ Diệp Viễn vậy mà lại dùng công phu sư tử ngoạm, lạnh lùng nói: “Ngươi còn thật sự dám mở miệng nói điều này! Bản tôn đã chờ đợi mười năm, làm gì có chuyện đến đây cho ngươi ra giá?”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Ta còn chưa nói hết đâu! Có thể gia nhập vào trận doanh của ngươi, nhưng chúng ta nhất định phải tiến vào lãnh địa Long Hoàng trước!”
Điều này khiến Tư Nhân giận thật sự: “Diệp Viễn, ngươi không thể được voi đòi tiên như vậy! Lẽ nào ngươi cho rằng, bản Tôn không tìm đến ngươi thì không thể vào hay sao?”
Diệp Viễn nhún nhún vai, nói: “Đã như vậy thì không còn gì để nói, xin tôn chủ đại nhân mời cao nhân khác đi!”
Nói xong Diệp Viễn lập tức muốn xoay người rời đi. Tư Nhân tức giận đến nổi thân thể mềm mại run lên, thật sự muốn tát một cái đập chết Diệp Viễn.
Một tên tiểu tử Thiên Khải Cảnh cũng dám cuồng vọng như vậy trước mặt Tôn chủ như nàng!
Nhưng trong giờ phút quan trọng này, căn bản nàng sẽ tìm không được nhân tuyển thứ hai. Trong mười hai vị Tôn chủ thì Tư Nhân có thực lực cạn nhất, thế lực cũng nhỏ nhất không thể nào tranh đua được với những Tôn chủ khác.
Nàng gặp được một tên nhân tài tu luyện thể chất như thế này thật không dễ.
“Khoan đã!” Rốt cục vẫn là Tư Nhân thua cuộc, mở miệng nói: “Cho ngươi bốn phần bảo vật, cùng với một lần quyền ưu tiên chọn bảo vật!”
Diệp Viễn không hề có một chút phản ứng nào, vẫn tiếp tục đi về phía trước như cũ.
Tư Nhân cắn chặt môi dưới, sắc mặt âm trầm gần như sắp khóc, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn mở miệng nói: "Được! Ta đồng ý với ngươi! Nhưng mà, ngươi phải đi theo ta tiến vào cái động phủ kia trước!”
Diệp Viễn lúc này mới thoả mãn xoay người lại cười nói: “Cái này không còn gì để nói nữa! Chưa kể đến động phủ mà ngươi nói có nguy hiểm hay không, cho dù một chút nguy hiểm cũng không có thì chờ đến lúc ta tiến vào lãnh địa Long Hoàng, bảo vật đã bị bọn họ chia xong từ lâu, ta còn đi vào đó làm cái gì? Tuy nói lãnh địa Long Hoàng là nơi cực kỳ hung hiểm, thế nhưng đã trải qua mười năm thì nhất định các đại Tôn chủ sẽ chuẩn bị rất nhiều, khẳng định thương vong sẽ không cao như lần trước.”
Tư Nhân trầm mặt nói: “Nhưng ta lại không có chuẩn bị để có thể bảo đảm ngươi đi ra an toàn!”
Diệp Viễn cười nói: “Cái này, Diệp mỗ vẫn là có mấy phần tự tin đối với bản thân mình. Huống hồ ta đại biểu cho Tôn chủ đại nhân đi vào, ngươi cũng có thể đạt được một vài thứ tốt, nói xem có đúng hay không?”
Tư Nhân rất muốn cãi lại Diệp Viễn, nhưng căn bản dưới tình huống này thì nàng không có cách nào để nắm bắt được Diệp Viễn.
Nếu như Diệp Viễn gia nhập vào trận doanh của người khác thì lần này nàng tiến vào hố Thiên Sát, nói không chừng ngay cả miếng canh cũng không được uống.
Nhưng nếu như có thể tiến vào cái động phủ kia thì nàng có lòng tin có thể thu hoạch được nhiều thứ lớn hơn nữa! Đến lúc đó, nàng chính là nhân vật mạnh nhất trong mười hai vị Tôn chủ.
Trên mặt Tư Nhân hiện ra thần sắc cực kỳ rối rắm, Diệp Viễn cũng không gấp gáp chỉ lẳng lặng chờ đợi Tư Nhân trả lời.
Cuối cùng Tư Nhân vẫn là thỏa hiệp hoàn toàn.
"Được, theo ý ngươi! Phát thệ với Quyết Sát Lệnh đi!” Tư Nhân lạnh lùng nói.
Lời thề của Quyết Sát Lệnh khác với lời thề thiên đạo, giống như là giữa Tôn chủ và thuộc hạ ký kết một khế ước nào đó hơn.
Diệp Viễn không do dự, đem nội dung mà hai người ước định phát thệ với Quyết Sát Lệnh.
Diệp Viễn cảm thấy, bên trong Quyết Sát Lệnh có một cỗ năng lượng tiến vào trong thần hồn của hắn.
Nhưng mà cái năng lượng này vừa tiến vào thần hồn của hắn thì đã bị Trấn Hồn Châu gạt bỏ hoàn toàn!
Dường như sau lần trước, Trấn Hồn Châu đã chủ động làm việc nhiều hơn. Hình như loại này năng lượng quỷ dị này bị Trấn Hồn Châu phán định là tai hại cho nên đã bị nó trực tiếp gạt bỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!