Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Nói cái gì mà nói? Chờ đến lúc nói rõ ràng thì nó đã chạy từ lâu!” Diệp Viễn tức giận nói.  

             Hắn đi vòng qua Tư Nhân, đi đến trước mặt Thông Linh Huyết Sâm trực tiếp chỉ điểm một cái.  

             Tiểu oa nhi kia đột nhiên vọt một cái muốn chạy trốn.  

             Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn chạy sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Khóa!”  

             Diệp Viễn bấm pháp quyết trong một cái, mấy đạo quang mang dọc theo trận pháp, bắt Thông Linh Huyết Sâm đang muốn chạy trốn lại.  

             Diệp Viễn cười ha ha, đi tới điểm loạn một trận, hạ mấy đạo cấm chế lên Thông Linh Huyết Sâm.  

             Tiểu oa nhi trợn tròn đôi mắt nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt oán hận nói không nên lời.  

             “Ha ha, đừng nhìn ta như vậy! Sau này đi theo Diệp gia của ngươi thì sẽ không bao giờ bị bạc đãi!”  

             Diệp Viễn cười hì hì, trực tiếp ném Thông Linh Huyết Sâm vào nhẫn trữ vật.  

             Với nhãn quang của Diệp Viễn mà lại coi Thông Linh Huyết Sâm này như vật trân bảo thì có thể thấy được nó trân quý nhường nào.  

             Vẻ mặt Tư Nhân không chút thiện cảm nhìn Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Ngươi cũng thật sự không biết khách khí nhỉ!”  

             Diệp Viễn không để ý nói: “Một cái linh dược cấp chín mà thôi, tất nhiên ta sẽ không khách khí với Tôn chủ đại nhân.”  

             “Ngươi thật sự cho rằng bản Tôn cái gì cũng không hiểu? Đời trước của Thông Linh Huyết Sâm là Cực Địa Huyết Sâm, điều kiện hình thành cực kỳ hà khắc! Đầu tiên, Cực Địa Huyết Sâm cần phải dùng máu tươi của võ giả tưới tắm, trải qua trên vạn năm mới có thể hình thành sơ bộ. Mà Cực Địa Huyết Sâm tiến hóa đến Thông Linh Huyết Sâm, điều kiện càng hà khắc tới cực điểm. Vật như vậy mà ngươi dám độc chiếm?” Tư Nhân lạnh lùng nói.  

             Mặc dù nàng kinh ngạc về năng lực của Diệp Viễn, nhưng cái Thông Linh Huyết Sâm này quá trân quý, nàng cũng không có dự định sẽ buông tha.  

             Diệp Viễn cười nói: “Thông Linh Huyết Sâm rơi vào tay Tôn chủ ngươi thì chính là viên Minh châu bị lu mờ, mà ở trên tay ta thì lại có thể phát huy công hiệu nghịch thiên! Như vậy đi, chờ ta luyện chế nó thành đan dược sẽ phân cho ngươi một viên!”  

             Tư Nhân đang muốn phản bác, chợt nhớ tới trước đây Diệp Viễn đã lấy ra những thứ đan dược kia thì có chút chần chờ.  

             Không hề nghi ngờ gì nữa, thực lực đan đạo của Diệp Viễn nghịch thiên không gì sánh được!  

             Nếu quả thật như Diệp Viễn nói thì Thông Linh Huyết Sâm ở trên tay hắn hữu dụng hơn trên tay mình nhiều.  

             "Được! Ngươi phát lời thề thiên đạo thì ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa!” Tư Nhân ngẫm lại, hạ quyết tâm nói.  

             Diệp Viễn gật đầu, khi phát lời thề Thiên đạo thì chuyện này mới xem như ổn thỏa, mọi người tiếp tục cuộc hành trình.  

             Những tên sát tướng trước đó đã nói Diệp Viễn thì lúc này đều biết điều mà ngậm hết miệng lại.  

             Ba vạn năm này, trong phạm vi ngàn dặm đã sớm bị vơ vét vô số lần, căn bản là không có khả năng còn bảo vật gì. Vậy mà tên tiểu tử này chỉ với thời gian không đến nửa ngày lại có thể tìm được linh dược nghịch thiên như vậy, bọn họ còn nói được cái gì nữa?  

             Cái Thông Linh Huyết Sâm này đã hóa thành hình người, linh trí cực cao, đây cũng là nguyên nhân nó có thể né tránh được vô số nhóm người từng đến đây.  

             Nhưng cho dù nó có thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng chạy không thoát khỏi “ma chưởng” của Diệp Viễn.  

             Sau đó, Diệp Viễn có bất kỳ hành động quái lạ gì thì bọn họ đều biết điều đứng một bên không nói lời nào.  

             Đùa gì chứ, nếu tiếp tục nói thì không phải là tự vả miệng mình hay sao?  

             Sự thật đã chứng minh, bọn họ câm miệng là điều chính xác. Dọc theo con đường này, Diệp Viễn thật sự đã tìm được không ít đồ tốt.  

             Tư Nhân nhìn bóng lưng Diệp Viễn chạy ngược chạy xuôi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.  

             Người này, làm thế nào để phát hiện được những thứ linh dược bị ẩn giấu này?  

             Thật tình mọi người không biết, hiện tại Diệp Viễn buồn bực không thôi. Hắn đang nhớ nhung Bạch Quang, nếu như có Bạch Quang ở chỗ này thì ngoại trừ linh dược ra, sợ là có thể tìm được càng nhiều món đồ tốt hơn.  

             ...  

             Ba ngày sau, cuối cùng đoàn người Diệp Viễn đã đi đến bên ngoài lãnh địa Long Hoàng. Nhưng mà, bọn họ chính là nhóm cuối cùng.  

             Những Tôn chủ khác đã đợi chờ ở chỗ này từ sớm.  

             “Ha ha, Tư Nhân, ngươi thật sự kiêu ngạo đấy! Dám để cho U Sát, Lãnh Huyết mấy người đại ca bọn họ chờ các ngươi hơn nửa ngày trời! Lẽ nào ngươi không biết, nhóm người các ngươi đã vượt quá thời gian?” Liệt Hỏa cười lạnh nói.  

             Tư Nhân nghe vậy biến sắc, người này dụng ý khó dò, đây chính là ý tứ châm ngòi ly gián!  

             “Ha hả, thật vất vả mới đến đây một chuyến, trên đường đi đương nhiên phải cẩn thận lấy một ít. Lỡ như có bảo bối gì tốt mà quên lấy thì rất đáng tiếc.” Tư Nhân còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Viễn đã lên tiếng nói.  

             Ngô Hạc nghe vậy cười lạnh nói: “Thực sự là buồn cười! Phạm vi vạn dặm này còn có cái gì gọi là bảo bối? Vả lại, dựa vào ngươi thì có thể lấy được cái bảo bối gì? Theo ta thấy, các ngươi chính là cố ý đến trễ không cho U Sát tôn chủ mấy người bọn họ mặt mũi!”  

             Hai người này kẻ đâm người chọc, nói rõ ra là muốn châm ngòi ly gián.  

             Ngược lại, U Sát không nói gì nhưng Lãnh Huyết lại có chút không vui, lên tiếng nói: “Tư Nhân muội, chúng ta chỉ có thời gian nửa năm, từng giây từng phút đều vô cùng quý giá. Mọi người đã cẩn thận ước định thời gian, ngươi lại đến trễ, không giải thích rõ ràng, có phải có chút không hợp lý hay không?”  

             Tư Nhân cũng hiểu rõ, tên Lãnh Huyết này vẫn đang bới móc chuyện tranh đoạt Diệp Viễn lần trước nên mới cố ý bỏ đá xuống giếng.  

             Tôn chủ Lãnh Huyết là người âm hiểm nhất trong mười hai vị Tôn chủ, những người khác đều vô cùng kiêng kỵ hắn.  

             Những năm gần đây, hắn đã ám toán không biết bao nhiêu Tôn chủ ở trong hố Thiên Sát này.  

    Nhưng mà bị nhiều người nhằm vào như vậy, Tư Nhân lập tức phát nộ.  

             “Lãnh Huyết đại ca muốn nói đạo lý đúng không? Ta sẽ cho ngươi một cái đạo lý!”  

             Dứt lời, Tư Nhân phẩy tay một cái, hơn mười bụi cây linh dược bị nguyên lực nâng lên, bay giữa không trung.  

             Nhìn thấy cảnh này, ngay cả khí thế như Tôn chủ U Sát cũng hơi cứng người lại, những người khác thì càng không cần phải nói.  

             Riêng Liệt Hỏa và Ngô Hạc thì trên mặt hiện lên vẻ nóng bỏng.  

             Hơn mười bụi cây linh dược này, đại đa số đều là linh dược cấp chín, rất khó nhìn thấy ở bên ngoài. Hơn nữa bên trong linh dược còn mơ hồ tản mát ra sát khí nồng đậm, rõ ràng là lấy ra từ bên trong hố Thiên Sát này.  

             Đừng thấy Tư Nhân một hơi xuất ra nhiều như vậy thì cho rằng linh dược cấp chín là thứ có thể dễ dàng tìm được.  

             Giá trị của một cây linh dược cấp chín còn đắt hơn so với một nghìn cây linh dược cấp tám. Quan trọng hơn là, linh dược cấp chín không phải tùy ý đều có thể thấy được, mỗi một cây đều vô cùng trân quý.  

             Tư Nhân vừa ra tay thì ngay cả những Tôn chủ kia cũng không bình tĩnh được.  

             Nhưng mà bọn họ lại không biết, linh dược mà Diệp Viễn tìm được không chỉ có những thứ này.  

             “Chúng ta tiến vào cái hố Thiên Sát, chính là vì tìm kiếm bảo vật. Bản Tôn cũng không thể nhìn thấy những linh dược này mà đều bỏ qua không để ý? Tuy đã định trước mọi người phải tập hợp ở nơi này, nhưng ta cũng không có nói nhất định phải cùng mọi người đi vào! Nếu như các vị đại ca đợi không được thì đại khái có thể tự đi vào!” Hiển nhiên là Tư Nhân đã tức giận thật sự, lạnh lùng nói.  

             Tôn chủ Lãnh Huyết thấy thế bèn cười gượng hai tiếng, trong mắt lại lộ ra thần sắc nóng rực, nói: “Khụ khụ, Tư Nhân muội hiểu lầm rồi, chúng ta không có ý tứ này. Những linh dược này... đều là các ngươi đoạt được trên đường đi?”  

             Mười hai vị Tôn chủ bằng mặt không bằng lòng, những mối quan hệ với nhau vô cùng phức tạp. Thế nhưng có một việc là bọn họ không có khả năng ra tay cướp đồ ngay trước mặt người khác. Bằng không thì sẽ trở thành địch chung của tất cả mọi người.  

             Còn thuộc về riêng tư thì người nào cũng không thể nói được gì.  

 

Nhấn Mở Bình Luận