"Ha ha, thật ngại quá, không cẩn thận nên... làm hơi nhiều.” Diệp Viễn cười tươi hớn hở nói.
Mặc dù trong miệng nói ngại nhưng biểu hiện trên mặt hắn thì lại không hề ngại ngùng chút nào.
Lúc này, ao nước giống như bị đun nóng, toàn bộ nước sôi trào.
Bọt khí không ngừng phóng ra hết chùm này đếm chùm khác. Trong nháy mắt, trước mắt mọi người đều bị bọt khí che hết.
“Hít...”
Một đám sát tướng hít vào một ngụm khí lạnh, bị một màn trước mắt này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
“Ha ha ha... thực sự là buồn cười chết mất! Lũng Dương, ngươi vừa mới nói cái gì kia? Có bản lĩnh thì ngươi lập lại một lần nữa đi! Lũng gia nhà các ngươi là đệ nhất huyết mạch Long tộc tại lãnh thổ của nhân loại? Cái chuyện tiếu lâm này, thực sự là buồn cười vô cùng!” Lục Ly phục hồi tinh thần lại đầu tiên, ánh mắt nhìn về phía Lũng Dương tràn ngập sự trào phúng.
Lục Ly thật sự chịu đựng đủ cái dáng vẻ tỏ ra không cùng đẳng cấp của tên Lũng Dương kia rồi!
Hiện tại lại xuất hiện một tên Diệp Viễn khiến cho mặt mũi tên kia bị vả kêu bốp bốp, trong lòng Lục Ly vô cùng khoái chí!
“Cái này... cái này cũng quá giả tạo đi? Huyết mạch Long tộc của tiểu tử này đạt tới trình độ gì mà có thể triệu hồi ra nhiều bọt khí như vậy?”
"Thật không còn chỗ nào để nói! Huyết mạch của Lũng gia khi so sánh với Diệp Viễn cứ như một chuyện cười!”
“Các ngươi xem, trong chốc lát mà đã có nhiều bọt khí bay lên như vậy, màu sắc của ao nước cũng trở nên rất nhạt rồi!”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Trước mắt bọn họ bọt khí bay khắp nơi, chưa nói đến việc đem tất cả mọi người vào, mà ngay cả quay trở lại mang theo vài nhóm người vào cũng không thành vấn đề.
Vốn là bọt khí cung không đủ cầu, vậy mà lúc này lại quá dư thừa!
Chỉ là mặc dù bọt khí rất dư thừa, nhưng muốn để cho ai dùng thì Diệp Viễn vẫn nắm quyền quyết định trong tay.
Tôn chủ Trác Nham chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Viễn, mở miệng nói: “Diệp Viễn, ta nghe nói ngươi có quan hệ rất tốt với Ma Vương, không biết có thể nể mặt mũi hắn mà phân cho chúng ta một ít? Ngươi yên tâm, lần này nếu như có thu hoạch chắc chắn sẽ không thiếu phần ngươi!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, đường đường là Tôn chủ, vậy mà lại hạ thấp tự tôn đi cầu cạnh một tên sát tướng nho nhỏ!
Nhưng dưới tình huống như thế này còn có sự lựa chọn nào tốt hơn sao?
Tự cho mình thanh cao thì cứ nói lời tạm biệt với bảo vật của lãnh địa Long Hoàng cho rồi.
Tuy nói cái hố Thiên Sát này còn rất nhiều nơi cất giấu bảo vật, thế nhưng mười năm nay mọi người đã chuẩn bị tốt chỉ để tiến vào lãnh địa Long Hoàng.
Đi đến những nơi khác thì không có cơ sở còn có khả năng tăng thêm rất nhiều nguy hiểm.
Nghe vậy, Diệp Viễn rất rộng lượng cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề rồi! Để sát tướng của ngươi đều đến đứng phía bên này, ta thêm vòng bảo hộ cho bọn hắn!”
Dựa vào mặt mũi Nạp Lan Sơ thì đương nhiên Diệp Viễn sẽ không cần phải nói gì thêm, trực tiếp thêm vòng bảo hộ cho Tôn chủ Trác Nham và mấy sát tướng. Còn với lời hứa hẹn của Tôn chủ Trác Nham thì thậm chí hắn cũng không cần đối phương phải phát lời thề Thiên đạo.
Nhìn qua, giống như rất dễ thương lượng.
Diệp Viễn cũng không nhàn rỗi, tự mặc vòng bảo hộ cho mình cùng với Tôn chủ Tư Nhân và những sát tướng khác.
Đôi mắt đẹp của Tư Nhân lưu chuyển, mỉm cười nhìn về phía Diệp Viễn.
Nàng cũng không ngờ, Diệp Viễn lại có thể triệu hồi ra nhiều bọt khí như vậy, lần này giúp cho mặt mũi nàng tăng lên vài phần.
Lúc này những Tôn chủ khác không có xung đột với Diệp Viễn cũng ngồi không yên, từng người đi tới trước mặt Diệp Viễn xin bọt khí.
Mấy tên Tôn chủ này cũng hạ tư thế rất thấp, Diệp Viễn cũng không hề đắn đo điều gì, trực tiếp mặc quang tráo cho bọn họ.
Thậm chí ngoại trừ Lục Ly ra thì võ giả của trận doanh của bọn họ cũng được Diệp Viễn bù cho đủ số lượng.
Lần này, ngoại trừ Tôn chủ Liệt Hỏa, Tôn chủ Thiên Đãng cùng với Tôn chủ Lãnh Huyết ra thì những Tôn chủ khác thì đều nhận được tư cách để tiến vào lãnh địa Long Hoàng.
Trên mặt ba tên Tôn chủ kia đều lộ ra khó coi, hiện tại bọn họ có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Bọn họ không thể vứt mặt mũi mà đi cầu cạnh Diệp Viễn được, không đến cầu cạnh thì bọn họ đành phải nói lời tạm biệt với lãnh địa Long Hoàng.
Những Tôn chủ khác đều có thể toàn bộ đi vào, mà bọn họ thì chỉ có mấy người, nếu đi vào không phải là để cho người khác hô giá hay sao?
Rốt cục, Tôn chủ Lãnh Huyết nhịn không được lên tiếng.
“Diệp Viễn này, thật ra... trước kia cũng không phải bản Tôn để bụng ngươi cùng Tư Nhân muội. Ngươi cũng biết, trước đây bản Tôn cũng đã khao khát nhân tài muốn mời ngươi vào dưới trướng, đúng không?” Lãnh Huyết thay đổi thành một bộ dạng tươi cười nói.
Mặc dù trên mặt mang nụ cười, nhưng thật ra Lãnh Huyết đều hối hận đến xanh ruột rồi.
Sớm biết như vậy thì trước đây hắn cần gì phải tốn nhiều lời lẽ để nhằm vào Tư Nhân và Diệp Viễn chứ?
Lãnh Huyết vốn là người âm hiểm nhất trong các Tôn chủ, loại diễn xiếc thay đổi sắc mặt này đối với hắn mà nói thì chính là thuận buồm xuôi gió.
Diệp Viễn cười nói: “Đâu có, đâu có, Tôn chủ Lãnh Huyết giống như anh cả trong các Tôn chủ, có mấy lời nên nói thì vẫn phải nói mà!”
Lãnh Huyết thấy Diệp Viễn biết điều thì trong lòng không khỏi vui vẻ, nói: "Vậy... những bọt khí kia, có thể phân cho chúng ta một ít hay không? Đương nhiên, sẽ không để cho ngươi làm không công.”
"Dễ thôi, dễ thôi! Đây cũng không phải chuyện gì khó khăn! Nhưng mà, ta cũng không cần bảo vật sau khi vào trong đó. Như vậy đi, hiện tại giá tổng cộng là một trăm Thiên Nguyên Tinh một người! Ta nghĩ cũng không đắt lắm đi?” Diệp Viễn nói.
Thiên Nguyên Tinh, cho dù là ở Thần Vực cũng cực kỳ hiếm thấy. Nguyên lực ẩn chứa bên trong Thiên Nguyên Tinh có độ tinh khiết cực cao, trên cơ bản đều là cường giả Đạo Huyền Cảnh trở lên mới có khả năng dùng nó để tiến hành tu luyện cùng giao dịch.
Mà một viên Thiên Nguyên Tinh thì ước chừng có thể đổi thành một trăm triệu Địa Nguyên Tinh! Một trăm Thiên Nguyên Tinh thì chính là mười tỷ Địa Nguyên Tinh.
Đương nhiên, bình thường sẽ không có người ngốc đến nỗi dùng Thiên Nguyên Tinh để đổi Địa Nguyên Tinh.
Cho dù là Tôn chủ Lãnh Huyết khi nghe cái giá này thì khoé miệng cũng không khỏi co rút.
Hắn làm Tôn chủ đã lâu, sát tướng dưới trướng thì có đến hơn năm mươi người, mỗi một người đều có thực lực cường hãn.
Nếu như muốn đưa toàn bộ đi vào thì phỏng chừng hắn phải táng gia bại sản.
Lãnh Huyết cắn răng một cái, nói: "Được, ta đưa mười người đi vào!”
Diệp Viễn cũng không ngờ, Tôn chủ Lãnh Huyết không thèm trả giá mà lập tức đáp ứng ngay.
Đương nhiên, hắn cũng biết, trong lòng Tôn chủ Lãnh Huyết cũng đã hận chết hắn rồi.
Mười người, chính là một nghìn Thiên Nguyên Tinh. Cho dù là cường giả Đạo Huyền Cảnh thì đây cũng không phải là một khoản chi phí nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!