"Phốc phốc phốc...”
Diệp Viễn vung tay lên, những bọt khí kia nhẹ nhàng vang lên tiếng vỡ tan, tiêu tán theo gió.
Hai tên Tôn chủ Thiên Đãng cùng Liệt Hỏa thấy Diệp Viễn thật sự muốn hủy hết những bọt khí này thì sắc mặt không khỏi đại biến.
“Diệp Viễn, ngươi xác định muốn rạch da mặt với hai người bọn ta sao?” Liệt hỏa trầm mặt nói.
"Ôi chao, uy hiếp ta?”
Diệp Viễn lại vung tay lên, tốc độ phá hủy bọt khí trở nên nhanh hơn.
Thiên Đãng vội vàng nói: “Khoan đã! Năm trăm thì năm trăm! Ta mua sáu cái!”
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Ha ha, vẫn là Tôn chủ Thiên Đãng hiểu chuyện, tiền trao cháo múc.”
Vẻ mặt Thiên Đãng nhức nhối móc ra ba nghìn Thiên Nguyên Tinh, cuối cùng nhận được sáu cái bọt khí.
Sắc mặt Liệt Hỏa vô cùng khó coi, nhưng khi đối mặt với Diệp Viễn thì hắn lại không có biện pháp nào.
“Khẩu vị lớn như vậy, cẩn thận no chết ngươi!”
Cuối cùng, Liệt Hỏa vẫn là vô cùng không tình nguyện mà móc ra năm nghìn Thiên Nguyên Tinh.
"Khẩu vị của tiểu gia ta đây vẫn luôn rất tốt, có thể tiêu hóa được hết.” Diệp Viễn cười hì hì tiếp nhận Thiên Nguyên Tinh, đắc ý nói.
Tôn chủ Lãnh Huyết đứng một bên nhìn màn này thì trong lòng âm thầm vui vẻ. So sánh ra thì mười cái danh ngạch của hắn quá đáng giá.
Nhưng mà hắn cũng biết, Tôn chủ Liệt Hỏa sẽ không bỏ qua cho Diệp Viễn. Khẳng định hắn sẽ phân phó cho thuộc hạ của mình thủ tiêu Diệp Viễn ở bên trong lãnh địa Long Hoàng.
Diệp Viễn cứ ăn vào đi, cuối cùng vẫn phải nhổ ra.
Tôn chủ Lãnh Huyết cũng không phải kẻ tốt lành gì, đối với tình huống như vậy, hắn không ngại bỏ đá xuống giếng.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, rốt cuộc một đám sát tướng phải tiến vào lãnh địa Long Hoàng rồi.
Tôn chủ U Sát đánh vào cửa đá một đạo nguyên lực, Cự Long trên cửa đá trở nên sáng bừng.
“Két...”
Cửa đá từ từ mở ra, một thông đạo đen ngòm hiện ra trước mắt nhóm người.
“Đi!”
Một đám sát tướng nối đuôi nhau tiến vào thông đạo.
“Diệp Viễn, lát nữa phải cẩn thận một chút, sợ rằng đám người Ngô Hạc sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mặc dù bọn họ có ít người tiến vào, nhưng đều là tinh nhuệ, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.” Thiệu Khải nhắc nhở.
Diệp Viễn nghe vậy cười khẽ nói: “Nếu hắn không gây phiền phức cho ta thì còn có thể sống lâu thêm một chút. Nếu như hắn tự tìm chết thì ta có muốn cản cũng cản không được.”
Thiệu Khải sững sờ, không biết Diệp Viễn lấy tự tin ở đâu ra.
Diệp Viễn cũng chỉ là mới vừa tiến vào Thiên Sát Bảng mà thôi, thực lực vẫn còn kém xa những tên sát tướng kia quá nhiều.
“Vẫn là cẩn thận một chút đi! Qua khỏi lối đi này thì bên trong vô cùng nguy hiểm. Những tên Thi vệ kia cực kỳ khó chơi, muốn lấy được bảo vật bên trong phải đối phó với những tên Thi vệ đó trước.” Thiệu Khải nói.
Diệp Viễn gật đầu, ý nói tự mình đã biết.
Hắn nghe nói, bên trong lãnh địa Long Hoàng này có rất nhiều Thi vệ. Những tên này bất tử bất diệt, thân thể cường hãn không gì sánh được, vô cùng khó chơi.
Rất nhanh thì mọi người đã đi đến cuối lối đi, một cái đại điện xuất hiện trước mặt mọi người.
“Mọi người cẩn thận một chút, những tên Thi vệ kia ngửi được khí tức của người sống, chẳng mấy chốc sẽ đánh tới đây ngay.”
Mọi người ai nấy đều lấy vũ khí ra, cẩn thận từng li từng tí bước về phía trước.
“Sưu sưu sưu...”
Từng bóng đen xông tới, rất nhanh đã bao vây mọi người lại.
Số lượng Thi vệ rất nhiều, bọn chúng xông thẳng vào chiến đấu với đám sát tướng thành một đoàn.
Những tên sát tướng này, đa số là cao thủ xếp hạng cao trên Thiên Sát Bảng, thực lực của từng người đều vô cùng cường đại.
Riêng mấy người xông lên phía trước kia, vừa ra tay thì đã đánh gục liền mấy tên Thi vệ.
Những tên Thi vệ này tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đạt đến cấp chín. Còn những cường giả có xếp hạng cao trên Thiên Sát Bảng kia đều có thực lực Vô Tướng Cảnh đỉnh phong, cho nên có thể đối phó với mấy tên Thi vệ kia cũng không phải nói đùa.
Dù vậy nhưng rất nhanh đã có thương vong.
“Diệp Viễn, ngươi đi theo sau lưng ta, phải tự mình cẩn thận!” Thiệu Khải nói.
Nhiệm vụ Tư Nhân giao cho hắn chính là bảo vệ Diệp Viễn, bởi vì Diệp Viễn quá quan trọng đối với nàng.
Thiệu Khải đang muốn xông lên chém giết với Thi vệ thì Diệp Viễn lại ở phía sau vỗ vỗ bả vai hắn.
“Những tên Thi vệ này, giao cho bọn họ đi đối phó, chúng ta vào kiếm bảo vật trước.” Diệp Viễn mỉm cười nói.
Thiệu Khải nói: “Đùa gì vậy! Khắp nơi đều là Thi vệ, chúng ta làm sao đi vào đây?”
Diệp Viễn móc ra một túi bột màu trắng, đưa cho Thiệu Khải nói: "Rải lên toàn bộ người của bên ta, có nó thì Thi vệ sẽ không công kích chúng ta nữa.”
Nói xong Diệp Viễn tự bốc một nắm rải lên trên người mình trước. Sau đó, hắn cứ thản nhiên mà đi vào giữa đám Thi vệ.
Thiệu Khải trợn to hai mắt, nhìn thấy cảnh này mà hắn không thể tin được vào mắt mình.
Mấy tên Thi vệ kia giống như nhìn mà không thấy Diệp Viễn vậy, toàn bộ đều đi vòng qua bên cạnh hắn.
Rất nhanh Thiệu Khải đã kịp phản ứng lại, đem bột phấn rải lên trên người mình, sau đó lại rải hết một lượt lên toàn bộ người của phe bọn họ.
“Diệp Viễn, cái này... rốt cuộc cái này là thứ bột phấn gì, vì sao lại thần kỳ như vậy?” Thiệu Khải không thể tin được nói.
Ánh mắt của những sát tướng khác nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập sùng bái, người khác đều ở nơi đó chém giết còn mười mấy người bọn họ lại đi nghênh ngang giữa đám Thi vệ, cái này quá thần kỳ.
Diệp Viễn cười nói: “Cái này gọi là Tử Thi Phấn, sau khi rải lên người thì chúng ta sẽ phát ra mùi của tử thi. Những tên Thi vệ kia là thông qua hơi thở của người sống để tìm mục tiêu, trên người chúng ta đã rải Tử Thi Phấn, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta là đồng loại cho nên sẽ không công kích chúng ta.”
Thiệu Khải nghe đến sững sờ, giơ ngón tay cái lên thở dài nói: “Những tên Thi vệ này cực kỳ khó chơi, nghe nói lần trước người của bọn họ tiến vào đây thì có gần một nửa đã chết ở chỗ này. Vậy mà không ngờ, chúng ta lại không cần phải động tay động chân.”
Diệp Viễn cười nói: "Loại chuyện đánh đánh giết giết kia, vẫn là để người khác đi làm thì tốt hơn.”
Diệp Viễn rất muốn đi vào cái lãnh địa Long Hoàng này, bởi vì vậy hắn đã đi gặp Tư Nhân để dò xét tình huống bên trong. Cho nên trước khi đến đây, hắn đã sớm chuẩn bị rất nhiều thứ.
“Diệp Viễn, các ngươi dám đi vào trước! Ta sẽ giết ngươi!” Ngô Hạc phát hiện ra dị trạng của nhóm người bọn họ, nhịn không được liền hét ầm lên.
Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể hô một tiếng, sau đó lại bị ba bốn tên Thi vệ vây quanh, căn bản không có cách nào thoát thân.
Chỉ là hắn nhìn thấy những tên Thi vệ kia đều không công kích Diệp Viễn, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Lúc Ngô Hạc vừa hô lên thì tất cả mọi người đều giật mình tỉnh lại, kinh ngạc nhìn đoàn người của Diệp Viễn.
“Thiệu Khải, các ngươi dám đi vào trước thì chính là địch chung của tất cả mọi người!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!