Đi qua đại điện đã không còn xuất hiện bóng dáng một tên Thi vệ nào.
Sau lưng đại điện có một cái thiền điện, Diệp Viễn dẫn theo mọi người tiến vào thiền điện.
Nhưng mà, trong thiền điện trống trải, căn bản không có vật gì tốt.
“Lần trước bọn họ có người tiến vào nơi này, khẳng định có thứ gì cũng đều bị bọn họ mang đi rồi.”
“Nơi này không có gì tốt cả, chúng ta vẫn là nhanh đến nơi khác đi, nếu không chờ bọn hắn xông đến thì sẽ kiếm chuyện với chúng ta.”
Nói xong mọi người lập tức muốn đi ra.
Thiệu Khải đang muốn rời đi thì lại phát hiện Diệp Viễn đang đánh giá xung quanh, không hề có ý muốn rời khỏi.
“Diệp Viễn, đi thôi, hẳn là nơi này đã sớm bị bọn họ lấy hết, không có gì hay ho.” Thiệu Khải nói.
Diệp Viễn cười nói: “Vậy cũng chưa chắc!”
“Ừm? Lẽ nào… ngươi đã phát hiện được gì?” Thiệu Khải liếc mắt quan sát cái thiền điện này lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện ra đồ vật gì có giá trị.
Thiền điện không lớn lắm, liếc mắt là có thể thấy hết, căn bản sẽ không bỏ qua cái gì.
Diệp Viễn chậm rãi đi đến bên cạnh bàn thờ ở góc phòng, cầm lấy lư hương đặt ở phía trên.
Cái lư hương này vừa cũ vừa nát, nhìn qua không có gì đáng chú ý. Cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không cho rằng nó là bảo vật.
“Cái lư hương này không hề có một chút ba động nào, không thể nào là bảo vật được.” Thiệu Khải nói.
“Thật sao?”
Diệp Viễn cười cười, đưa tay vào trong lư hương lấy ra một nắm tàn hương, đưa cho Thiệu Khải nói: “Ăn đi!”
Sắc mặt Thiệu Khải khó coi nói: "Đùa gì vậy, thứ này làm sao mà ăn được? Diệp Viễn, không phải là ngươi đang nói đùa đấy chứ?”
Diệp Viễn nói: “Đây là tàn hương của Thiên Thọ Hương, ăn một nắm tàn hương này có thể kéo dài tuổi thọ của ngươi thêm năm trăm năm! Nếu ngươi không ăn thì tự ta giữ lại.”
"Năm... năm trăm năm?” Thiệu Khải trợn to hai mắt, không dám tin vào mắt mình.
Phải biết rằng, khi Diệp Viễn để Thần Vương Hồn Võ xuất thủ luyện chế Cửu Dương Phản Xuân Đan, cũng chỉ kéo dài tuổi thọ được ba trăm năm. Vậy mà một nắm tàn hương này lại có thể kéo dài tuổi thọ năm trăm năm thì thứ này còn nghịch thiên đến mức nào.
Nếu như là người khác nói lời như vậy thì chắc chắn Thiệu Khải sẽ không tin. Nhưng Diệp Viễn thì lại khác, Thiệu Khải đã thấy qua rất nhiều chuyện kỳ lạ trên người hắn.
Lời nói của Diệp Viễn có độ đáng tin cực cao!
“Thiên Thọ Hương chính là công thức của thời thượng cổ, bây giờ đã thất truyền. Một cái lư tàn hương như thế này, nhưng lại là vô giá. Ngươi... thật sự không ăn?” Diệp Viễn cười nói.
“Ta ăn! Ta ăn!” Thiệu Khải cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận tàn hương trong tay Diệp Viễn rồi ăn vào một miếng.
Điều khiến hắn vô cùng ngạc nhiên chính là cái tàn hương này tan ngay khi bỏ vào trong miệng, hơn nữa còn hơi hơi ngọt, không hề khó ăn chút nào.
Rất nhanh liền có một cỗ cảm giác thoải mái chạy từ dưới thẳng lên đến Thiên Linh Cái của hắn xuất hiện, làm cho hắn có loại cảm giác được thoát thai hoán cốt. Chỉ một chốc lát mà khuôn mặt của hắn đã trẻ ra rất nhiều tuổi.
“Cái này... cái này thật sự quá thần kỳ! Cái tàn hương này thật sự có công hiệu kéo dài tuổi thọ!”
Thiệu Khải cảm nhận được sinh mệnh lực của mình thịnh vượng thì kích động vô cùng.
“Thiệu đại ca, có thật là thần kỳ như vậy không?” Một gã sát tướng khác nhìn thấy biến hóa kinh người của Thiệu Khải thì đứng ngồi không yên.
Hắn không có ý định mở miệng hỏi Diệp Viễn, không thể làm gì khác hơn là dùng những lời như vậy để nói bóng nói gió.
Dù sao bảo vật cũng là do Diệp Viễn tìm được, phân chia như thế nào là chuyện của Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Không cần phải vội vàng, mọi người đều có phần.”
Mọi người nghe thấy vậy thì mừng rỡ không thôi.
Mặc dù trong bọn họ có một số người cũng không lớn tuổi lắm, nhưng có ai mà ngại mạng mình dài thêm đâu chứ. Có thể kéo dài tuổi thọ thêm năm trăm năm chính là cơ duyên vô cùng lớn!
Phải biết rằng thời gian năm trăm năm thì đủ để bọn họ làm được những gì.
Hơn nữa thân thể trẻ hoá ra cũng giúp cho cơ hội đột phá của bọn họ lớn hơn.
Diệp Viễn không hề keo kiệt chút nào, phân cho mỗi người một phần tàn hương của Thiên Thọ Hương.
Chỉ là một lư tàn hương mà thôi, hắn không để tâm cho lắm.
Nhưng Diệp Viễn lại không nói cho bọn họ biết, thật ra cái lư hương này mới là bảo vật quý giá nhất!
Người khác không nhận ra nhưng Diệp Viễn lại biết lai lịch của lư hương này.
Diệp Viễn thân là luyện dược sư cao cấp nhất Thần Vực cho nên nghiên cứu rất kỹ về dược đỉnh.
Thời kỳ thượng cổ, Long tộc đã từng xuất hiện một thiên tài luyện dược sư cực kỳ tài giỏi, về sau tên luyện dược sư của Long tộc kia đã chứng được đạo trở thành Đan Thần.
Mà dược đỉnh hắn dùng trước khi trở thành Đan Thần chính là Long Hoàng Đỉnh.
Long Hoàng Đỉnh có một đặc điểm là mỗi lần luyện chế đều cần phải nhỏ một giọt Long huyết vào mới có thể phát huy được uy năng của dược đỉnh.
Mà sau khi luyện chế thì Long Hoàng Đỉnh sẽ biến thành một cái lư hương nho nhỏ.
Lư hương nho nhỏ trong tay Diệp Viễn chính là Long Hoàng Đỉnh kia!
Tương truyền rằng tên luyện dược sư kia luôn tế luyện Long Hoàng Đỉnh này để trở thành một cực phẩm thánh khí. Nhưng mà vì vấn đề chất liệu cho nên cuối cùng luyện dược sư vẫn không tế luyện nó thành thần khí.
Cho dù là vậy nhưng Long Hoàng Đỉnh cũng là dược đỉnh đẳng cấp nhất.
Diệp Viễn lại không ngờ rằng có thể đạt được Long Hoàng Đỉnh ở nơi này. Những tên kia đến đây cướp đoạt mọi thứ xung quanh nhưng món đồ quý giá nhất thì lại để lại.
Nhưng mà ngoại trừ Diệp Viễn ra thì ở Thần Vực không tìm được mấy người có thể nhận biết được Long Hoàng Đỉnh cùng Thiên Thọ Hương.
Diệp Viễn bất động thanh sắc thu Long Hoàng Đỉnh lại, còn những người khác thì vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng được kéo dài tuổi thọ.
Còn như tàn hương của Thiên Thọ Hương thì Diệp Viễn dự định sau khi trở về sẽ cố gắng nghiên cứu kỹ một chút, xem xem có thể tìm ra được công thức ban đầu hay không.
Cái công thức này cực kỳ trân quý.
Từ thiền điện đi ra bên ngoài, chính là một mảng gò đất rộng lớn. Đi không bao xa thì trước mắt mọi người đã xuất hiện một con đường.
Bên đường có một khối bia đá đứng thẳng, trên mặt tấm bia đá có viết ba chữ: “Hoàng Tuyền Lộ!”
“Diệp Viễn, cái này...” Sắc mặt của Thiệu Khải ngưng trọng nói.
Chỉ cần nghe tên là biết con đường này không hề dễ đi chút nào.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Trên con đường này có rất nhiều trận pháp thượng cổ, chỉ sợ là không dễ dàng vượt qua.”
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có một đám người xông tới, chính là mấy người bị Thi vệ vây khốn.
Trong khoảng thời gian đám người Diệp Viễn dây dưa ở thiền điện thì những người kia đã phá tan vòng vây của Thi vệ.
“Ha ha ha, Diệp Viễn, để ta xem lần này ngươi còn chạy trốn ở đâu được! Lần này, nợ mới nợ cũ chúng ta cùng tính một lượt!” Giọng nói càn quấy của Ngô Hạc vang lên, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Những người khác cũng có sắc mặt khó coi, nhìn về phía Diệp Viễn. Rất hiển nhiên việc bọn họ rời đi một mình khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Diệp Viễn liếc một cái, phát hiện đã thiếu mất rất nhiều người, sợ rằng đều đã hao tổn trong đại điện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!