“Hừ! Bắt cóc ngay trên phố, tử tôn của Đinh Chiêm Quốc đã suy đồi đến mức thế này sao?”
Dứt lời, đột nhiên Diệp Viễn chém ra một kiếm, trong nháy mắt sát khí cuồng bạo tập trung vào Đinh Thạc.
Một chiêu này, chính là thức thứ nhất Kiếm Chi Sát Ca của < Sát Lục Kiếm Quyết > mà Diệp Viễn đã tập luyện được ở Loạn Ma Hải!
Ý cảnh Sát Lục của Diệp Viễn đã đạt được cấp độ sáu sao đại viên mãn, phối hợp với võ kỹ huyền diệu như Kiếm Chi Sát Ca bực này thì uy lực không thể khinh thường.
Lúc này Đinh Thạc vẫn còn đang khiếp sợ, đột nhiên nhìn thấy Diệp Viễn ra tay, hắn muốn bày trận nhưng đã không kịp.
Nhìn thấy cảnh này, Đinh Thi Vũ không khỏi hoảng hốt, cả kinh kêu lên: “Diệp Viễn, không được! Đó là ca ca của ta!”
Diệp Viễn vừa nghe xong thì trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, nhưng mà kiếm khí đã đến trước mặt Đinh Thạc.
“A!” Đinh Thi Vũ thống khổ che hai mắt lại, không dám nhìn một màn phát sinh kế tiếp.
Nhưng vào đúng lúc này thì có một vệt hào quang từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bay tới trước mặt Đinh Thạc đụng độ với Kiếm Chi Sát Ca của Diệp Viễn.
Vòng ánh sáng này rất cường đại, chỉ trong nháy mắt đã chôn vùi Kiếm Chi Sát Ca.
Tóc gáy Đinh Thạc dựng thẳng, dưới chân không khỏi mềm nhũn, suýt chút nữa đã đặt mông ngồi xuống đất.
Trên không trung có một trung niên đứng lơ lửng nhìn về phía Diệp Viễn, ánh mắt mười phần bất thiện, trầm giọng nói: “Tiểu bối, ngươi dám giết người trên phố, chẳng lẽ không để Nguyệt gia ta vào mắt hay sao?”
Vốn Diệp Viễn vẫn còn cảm thấy may mắn khi người này cứu Đinh Thạc, không có gây nên chuyện nhầm lẫn xấu hổ. Nhưng mà lời nói của đối phương lại khiến cho Diệp Viễn vô cùng tức giận.
Lời này nói ra, rõ ràng cho thấy người này đang thiên vị Đinh Thạc. Đây chính là đang khi dễ Diệp Viễn không có bối cảnh.
Sắc mặt Diệp Viễn lạnh lẽo, mở miệng nói: “Nguyệt gia? Nguyệt gia thì tính là thứ gì chứ!”
Sắc mặt trung niên kia chùng xuống, trong nháy mắt uy áp cường đại của Đạo Huyền Cảnh bao phủ xuống, muốn khiến cho Diệp Viễn phải khó chịu.
“Thật là một tên tiểu tử cuồng vọng! Tại Minh Nguyệt Thành của ta mà lại dám càn rỡ như vậy, thật sự cho rằng bản đế không dám làm gì ngươi hay sao?”
Trong nhất thời những võ giả khác cảm thấy trên người nặng nề, cái uy áp này đè ép khiến cho bọn họ hít thở không thông.
Nhưng mà, dưới uy áp của hắn, sắc mặt của Diệp Viễn lại vô cùng bình tĩnh, giống như không hề phát sinh điều gì.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Bớt nói nhảm! Có bản lĩnh thì ngươi tự phóng ngựa tới đây! Một chút tài mọn ấy không đủ để làm được gì Diệp gia ngươi!”
Trung niên không ngờ, Diệp Viễn lại không hề có chút phản ứng nào đối với uy áp cảnh giới của hắn, biểu hiện trên mặt càng thêm khó coi.
“Tiểu tử thối, trước tiên ta sẽ đem ngươi nhốt lại sau đó sẽ xé cái miệng này của ngươi, để xem ngươi còn có thể lớn lối như vậy được nữa hay không!”
Gã trung niên bị Diệp Viễn trêu chọc, trong cơn giận dữ lập tức muốn động thủ.
Đinh Thi Vũ thấy tình thế không ổn thì vội vã chạy đến trước mặt Diệp Viễn, nói với trung niên: “Xin Vân Phong thúc thúc bớt giận, chuyện này là một sự hiểu lầm, đều là lỗi của Thi Vũ, cũng xin Vân Phong thúc thúc ngàn vạn lần đừng làm khó dễ Diệp Viễn. Hắn... hắn là vì giúp ta, mới... mới ra tay với ca ca.”
Lúc này Đinh Thi Vũ cố gắng kiên trì, mặc kệ hai ánh mắt như hai cây kim của Đinh Thạc bên kia, hay là Diệp Viễn phía sau đang ghim vào trên người nàng.
Vừa rồi nàng muốn mượn lực lượng của Diệp Viễn để thoát khỏi Đinh Thạc, không ngờ thực lực của Diệp Viễn lại mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, suýt nữa thì gây thành đại họa.
Bây giờ nghĩ lại, Đinh Thi Vũ khiếp sợ không thôi. Nếu như không phải Nguyệt Vân Phong chạy tới đúng lúc thì lúc này Đinh Thạc đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Diệp Viễn. Nếu như vậy thì cả đời này của nàng, sợ rằng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Đinh Thi Vũ đứng ra khiến cho Nguyệt Vân Phong không khỏi cứng lại.
Vừa rồi là hắn vì nể mặt mũi của Triều Thiên Cung cho nên mới nói ra những lời cay nghiệt với Diệp Viễn.
Triều Thiên Cung chính là thánh địa siêu cấp, thực lực hoàn toàn không phải Minh Nguyệt Thành có thể so sánh được. Mà địa vị nhất mạch của Đinh thị ở Triều Thiên Cung lại mười phần siêu nhiên, địa vị của huynh muội Đinh gia cũng có thể tưởng tượng được.
Nguyệt Vân Phong chạy tới nơi này, theo bản năng là cho rằng Diệp Viễn vì Đinh Thi Vũ cho nên mới đánh nhau ác liệt với Đinh Thạc.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Đinh Thi Vũ lại đứng ra nói thay cho Diệp Viễn.
Lần này, sự tồn tại của hắn có vẻ cực kỳ khó xử.
“Hừ! Dù vậy, thì hắn cũng đã nói năng lỗ mãng với Nguyệt gia ta, khó thoát khỏi bị khiển trách!” Nguyệt Vân Phong hừ lạnh nói.
Diệp Viễn đẩy Đinh Thi Vũ ra, cười lạnh nói: “Tiểu gia ta ngược lại muốn xem một chút, ngươi dự định làm thế nào để khiển trách ta!”
Đinh Thi Vũ không nghĩ tới Diệp Viễn lại ngoan cường đến như vậy, đối mặt với cường giả Đạo Huyền Cảnh mà cũng không cúi đầu một chút nào, trong lòng nàng không khỏi khẩn trương.
Việc Diệp Viễn động thủ, tất cả đều là vì nàng, cho dù thế nào thì nàng cũng sẽ không thể đứng nhìn Diệp Viễn bị Nguyệt gia bắt lại được!
“Diệp Viễn, ngươi không thể bớt tranh cãi một chút hay sao?” Đinh Thi Vũ lôi kéo Diệp Viễn, ra hiệu bằng ánh mắt.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: "Chuyện của chúng ta, một chút nữa sẽ tính sau! Hiện tại, tránh sang một bên cho ta!”
Diệp Viễn không muốn gây sự, nhưng xưa nay chưa bao giờ sợ phiền phức!
Nếu thật sự phải trở mặt với Nguyệt gia thì cùng lắm cứ quang minh mà đại náo lớn một phen, để xem ai sợ ai!
“Ha ha ha..., tốt lắm! Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Ngược lại hôm nay bản đế muốn nhìn xem tên oắt con nhà ngươi có bao nhiêu cân lượng!”
Nguyệt Vân Phong cuồng tiếu một tiếng, đột nhiên hai mắt trợn tròn, một đạo công kích vô hình trực tiếp chui vào trong đầu Diệp Viễn.
“Là Nguyệt Hoa Thiên Nhãn! Mặc dù huyết mạch Nguyệt Hoa Thiên Nhãn của Nguyệt Vân Phong mỏng manh, thế nhưng dựa vào thực lực Đạo Huyền Cảnh của hắn để xuất chiêu thì tuyệt đối có thể trực tiếp giết chết tiểu tử kia!”
“Nguyệt Hoa Thiên Nhãn chính là công kích hồn lực cực kỳ đáng sợ, căn bản là khó lòng phòng bị!”
“Tiểu tử này thật đúng là ngoan cường, dám khiêu khích Nguyệt gia. Tuy có chút thủ đoạn, nhưng cũng là tự chịu diệt vong!”
Cho dù là người của Nguyệt gia cũng không nhất định có thể thức tỉnh được huyết mạch Nguyệt Hoa Thiên Nhãn. Nguyệt Vân Phong có thể thức tỉnh huyết mạch, hiển nhiên là một nhân vật thiên tài của Nguyệt gia.
Chỉ là, dạng công kích như thế này quả thật giống như trò trẻ con đối với Diệp Viễn.
“Ngươi… vì sao ngươi lại có thể không có việc gì?” Nguyệt Vân Phong không thể tin nổi nói.
Một đòn tất sát của Nguyệt Vân Phong mà Diệp Viễn lại không hề có chút phản ứng nào, điều này khiến sắc mặt hắn đại biến.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!