Trên Bát Cực Chiến Xa hiện ra khuôn mặt của một lão đầu gầy nhom.
Lão đầu có một bộ dáng tiên phong đạo cốt, nhìn qua rất có phong thái của đại sư.
Lão đầu này có tiếng tăm rất lừng lẫy tại Thần Vực.
Phía sau lão đầu còn có một người trẻ tuổi. Nhìn qua thanh niên này tuổi tác không lớn lắm, thế nhưng cảnh giới lại không hề thấp, hắn đã đạt đến Vô Tướng Cảnh đỉnh phong!
Từ hung chương của người trẻ tuổi này có thể đoán được, tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng không ngờ đã là Đan Tôn đỉnh phong!
Chiến xa hạ xuống, người thanh niên nhìn về phía Diệp Viễn với ánh mắt tràn ngập vẻ khinh miệt cùng địch ý nồng đậm.
“Quyền Tinh Tử đại nhân, Lương Nguyên hiền chất, mời qua bên này!” Thái độ của Nguyệt Kiếm Thu vô cùng khách khí.
Quyền Tinh Tử gật đầu mở miệng nói: “Nguyệt gia chủ chờ một chút, ta cảm thấy vô cùng hứng thú với tiểu bằng hữu Diệp Viễn này, có thể để lão hủ bắt chuyện với hắn vài câu hay không?”
Nguyệt Kiếm Thu cười nói: “Đương nhiên là có thể, xin đại nhân cứ tự nhiên.”
Lúc này, Diệp Viễn đang nhắm mắt dưỡng thần, Quyền Tinh Tử chậm rãi đi tới trước mặt hắn, mở miệng hỏi: “Diệp Viễn tiểu bằng hữu, lão hủ chính là Quyền Tinh Tử, là phân hội trưởng của công hội luyện dược sư.”
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, bình tĩnh nói: “Ta đã biết.”
Quyền Tinh Tử sững sờ, không ngờ Diệp Viễn lại có thái độ như vậy.
Dựa vào địa vị của hắn thì cho dù là cường giả Đan Đế khi nhìn thấy hắn cũng phải cúi đầu thi lễ, nhưng tên tiểu tử trước mắt này chỉ dùng ba chữ để đáp lại mình.
“Tiểu tử, thái độ này của ngươi là sao? Nhìn thấy sư tôn của ta còn không biết chào hỏi?” Lương Nguyên không cam tâm, lập tức lên tiếng trách mắng.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng không để ý đến hắn, thản nhiên nói: "Đi xem lễ thì ngồi sang bên kia, không có việc gì khác thì đừng quấy rầy ta nhập định.”
Tại Thần Vực, Dược Vương Điện và công hội luyện dược sư là tử địch của nhau. Trước khi cha con Cơ thị vẫn lạc thì hai nhà không biết đã đối đầu nhau bao nhiêu năm.
Mặc dù công hội luyện dược sư có thế lớn, nhưng cha con Cơ thị lại có thực lực đan đạo quá mức nghịch thiên. Tính toán ra thì lực lượng của hai bên đều ngang bằng nhau.
Công hội luyện dược sư bá đạo không gì sánh được, bọn họ muốn khống chế tất cả luyện dược sư trong thiên hạ. Mà sự tồn tại của Dược Vương Điện lại chính là uy hiếp lớn nhất đối với quyền uy của bọn họ.
Cho nên năm đó, công hội luyện dược sư chèn ép Dược Vương Điện không ít. Tên Quyền Tinh Tử, tất nhiên cũng có tham dự bên trong.
Nhìn thấy người của công hội luyện dược sư mà Diệp Viễn có thể ra vẻ thân thiện mới là chuyện lạ.
Lương Nguyên nhìn thấy thái độ ngạo mạn như vậy của Diệp Viễn thì lập tức phẫn nộ. Đang định quở trách Diệp Viễn một trận ra trò thì lại bị Quyền Tinh Tử ngăn lại.
“Ha ha, xem ra tiểu bằng hữu có chút hiểu lầm gì đó với lão hủ. Nhưng mà có mấy lời, lão hủ vẫn muốn hỏi một chút.” Quyền Tinh Tử nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Hỏi đi.”
“Xin hỏi tiểu bằng hữu, cái đan phương của Ly Hồn Đan này là từ đâu mà có? Tiểu bằng hữu thật sự có lòng tin luyện chế được sao?” Quyền Tinh Tử mở miệng hỏi.
"Câu hỏi này của ngươi thật nực cười, nếu ta luyện chế không được, lẽ nào cố ý gọi nhiều người đến đây như vậy để tự làm mình xấu hổ hay sao? Còn về lai lịch của đan phương thì ta không thể trả lời.” Diệp Viễn mỉm cười nói.
Quyền Tinh Tử nghe vậy thì không khỏi cứng lại, gật đầu rồi đi về phía vị trí ngồi bên trên.
Rõ ràng tên Diệp Viễn rất có địch ý với hắn, chỉ là hắn không hiểu nổi, hắn và Diệp Viễn chưa từng gặp mặt nhau thì vì sao lại như vậy?
Một đám Đan Đế đều hai mặt nhìn nhau, tên Diệp Viễn này thật sự không coi ai ra gì sao?
Thân phận của Quyền Tinh Tử cao bực nào, vậy mà hắn lại dám nói như thế, chẳng lẽ hắn không sợ sẽ bị công hội luyện dược sư đuổi ra khỏi đây hay sao?
Phải biết rằng, sau khi Dược Vương Điện thay đổi thì công hội luyện dược sư mới chính là kẻ thống trị giới luyện dược. Một khi công hội luyện dược sư tiến hành đuổi một gã luyện dược sư ra khỏi công hội, vậy thì người này sẽ rất bi thảm.
Cũng may là Quyền Tinh Tử đại nhân có tính khí tốt mới không chấp nhặt với Diệp Viễn.
Sau nửa canh giờ, Diệp Viễn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên.
Bỗng nhiên mọi người cảm thấy có cảm giác hoa mắt, Diệp Viễn giống như là thay đổi thành một người khác, trên người hắn có phong phạm của một đại sư, ngay cả những Đan Đế này cũng không thể sánh bằng...
Một cái lư hương cũ nát xuất hiện trên tay Diệp Viễn, nhìn thấy cái lư hương này, mọi người không khỏi kinh ngạc một trận.
Bọn họ cho rằng Diệp Viễn sẽ xuất ra dạng dược đỉnh gì đó rất lợi hại, không nghĩ tới chỉ là một cái lư hương cũ nát.
Thứ đồ chơi này cũng có thể luyện đan được sao?
“Ha ha, tiểu tử này quả nhiên biết cách lừa bịp mọi người! Một cái lư hương vứt đi mà cũng có thể luyện đan, vậy thì thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!” Lương Nguyên cười to nói.
Quanh thân nơi Diệp Viễn luyện đan đã được bố trí trận pháp cách âm, cho nên không có cách nào nghe được lời châm chọc của Lương Nguyên.
Tay trái của hắn nâng lư hương ở trong lòng bàn tay, tay phải cắn đứt một ngón tay, một giọt máu tươi được nhỏ vào phía trên lư hương.
Trong nháy mắt, một cỗ uy thế đáng sợ tản mát ra, nụ cười trên mặt Lương Nguyên nhất thời cứng lại.
Bỗng nhiên Quyền Tinh Tử đứng dậy kinh ngạc hô lên: “Long Hoàng Đỉnh! Điều này… điều này làm sao có thể? Long Hoàng Đỉnh, vì sao lại có thể ở trên tay hắn!”
Nhìn thấy sư tôn thất thố như vậy, Lương Nguyên có ngu đi nữa cũng biết lư hương cũ nát trong tay Diệp Viễn có lai lịch không tầm thường.
“Sư tôn, Long Hoàng Đỉnh… là cái gì?”
Không chỉ riêng Lương Nguyên, ngay cả những Đan Đế kia cũng không biết lai lịch của Long Hoàng Đỉnh.
Quyền Tinh Tử hít sâu một hơi, khéo léo che giấu vẻ nóng rực trong mắt mình, mở miệng nói: "Ở thời kỳ thượng cổ, Long tộc đã từng xuất hiện một cường giả Đan Thần vô cùng lợi hại! Trước khi đạt được thành tựu Thần Đạo thì hắn đã sử dụng Long Hoàng Đỉnh này! Long Hoàng Đỉnh này, gần như đi theo hắn cả nửa cuộc đời! Bình thường Long Hoàng Đỉnh nhìn giống như một cái lư hương nhỏ, nhưng một khi gặp phải Long huyết sẽ lập tức lột xác trở thành dược đỉnh đỉnh cấp!”
Tất cả mọi người đều hít một hơi lãnh khí, bọn họ không nghĩ tới, cái lư hương hỏng trong tay Diệp Viễn lại có lai lịch lớn đến như vậy!
Dược đỉnh của Đan Thần!
Dù chỉ là dược đỉnh được sử dụng trước khi thành Thần thì uy năng của nó cũng khó mà tưởng tượng được!
Trên mặt Lương Nguyên lộ ra vẻ hoảng sợ, vừa rồi hắn vẫn còn trào phúng Diệp Viễn, không nghĩ chỉ mới thoáng qua thôi mà đã bị bẽ mặt hoàn toàn.
“Sư tôn, rốt cuộc cái Long Hoàng Đỉnh kia có phẩm cấp gì?” Lương Nguyên hỏi.
Quyền Tinh Tử yên lặng chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Nếu như bắt buộc phân loại thì Long Hoàng Đỉnh tuyệt đối có thể bước lên hàng ngũ thánh khí siêu phẩm. Nhưng mà… uy năng của Long Hoàng Đỉnh thì hẳn là còn mạnh hơn thánh khí siêu phẩm rất nhiều!”
“Hít...” Một đám Đan Đế đều hít sâu một hơi lạnh, nhìn về phía lư hương nho nhỏ trong tay Diệp Viễn, ánh mắt nóng rực.
Dược đỉnh chính là tất cả đối với một gã luyện dược sư!
Đời trước, bội kiếm của Diệp Viễn cũng chỉ là thánh khí cực phẩm, mà Vô Cực Đỉnh lại là thánh khí siêu phẩm cực kỳ khó được.
Bây giờ trên tay Diệp Viễn lại có một cái dược đỉnh thánh khí siêu phẩm, điều này làm sao có thể khiến bọn họ bình tĩnh được?
Trong nháy mắt, Long Hoàng Đỉnh đã bành trướng gấp mấy lần, đã không hề khác gì với những dược đỉnh bình thường khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!