Hồn lực của Diệp Viễn dâng lên cho Nguyệt Mộng Ly giống như không muốn sống, nỗ lực vãn hồi xu hướng suy tàn.
Nhưng mà lúc này đây, sinh mệnh của Nguyệt Mộng Ly đang trôi qua với tốc độ cực nhanh, mặc dù Diệp Viễn đã liều mạng phong tỏa nhưng cũng không thể cứu vãn.
“Chết tiệt! Trấn Hồn Châu, không phải ngươi rất lợi hại hay sao? Mau chóng cứu Ly Nhi đi!” Diệp Viễn khẩn trương nên mở miệng mắng.
Giờ này khắc này, thủ đoạn duy nhất Diệp Viễn có thể nghĩ đến đó chính là Trấn Hồn Châu!
Nhưng mà, mặc cho hắn chửi bới như thế nào thì Trấn Hồn Châu vẫn không có chút phản ứng nào.
Rất nhanh, hồn lực của Diệp Viễn đã tiêu hao sạch sẽ, mà thần hồn của Nguyệt Mộng Ly lại càng lúc càng mờ nhạt như sắp sửa biến mất.
Diệp Viễn bất chấp, thần hồn của hắn “Sưu” một tiếng chui vào trong đầu của Nguyệt Mộng Ly, dung hợp với thần hồn của nàng thành một.
Hắn dùng lực lượng bản nguyên của chính thần hồn của mình, điên cuồng rót vào thần hồn của Nguyệt Mộng Ly, chỉ hy vọng có thể cứu vãn được cho Nguyệt Mộng Ly!
Rót lực lượng bản nguyên vào cũng chẳng khác nào là đang thiêu đốt thần hồn của chính mình. Cho dù có thể cứu vãn được Nguyệt Mộng Ly thì chính hắn cũng rất khó để sống sót.
Diệp Viễn làm như vậy là đang lấy tính mạng của mình để trả giá cho việc cứu vớt Nguyệt Mộng Ly!
Quả nhiên, dưới hành động gần như điên cuồng của Diệp Viễn mà rốt cuộc thần hồn của Nguyệt Mộng Ly cũng đã khôi phục được một ít sinh cơ, ngưng tụ lại một lần nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn không khỏi quá đỗi vui mừng, lực lượng bản nguyên tiếp tục rót thêm vào thần hồn của Nguyệt Mộng Ly giống như không muốn sống nữa.
Trong lúc nhất thời, thần hồn của hai người bắt đầu như nước với sữa hòa lẫn vào nhau.
“Ư... Diệp Viễn, chàng… chàng đang làm gì vậy? Chàng không muốn sống nữa sao?”
Rốt cuộc, ý thức của Nguyệt Mộng Ly cũng đã khôi phục lại một ít, nàng phát hiện ra hành động điên rồ của Diệp Viễn thì không khỏi hết sức sợ hãi.
Nàng biết rất rõ, Diệp Viễn làm như vậy thì sẽ bị như thế nào!
Nhưng Diệp Viễn lại không để ý, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Để cho ta nhìn nàng đi chết, ta làm không được. Không cần để ý đến ta, tiếp tục vận chuyển Mặc Lưu Phân Thần Thuật, phân tách thần hồn! Nhanh lên một chút, bằng không thì cả hai chúng ta đều phải chết!”
Nguyệt Mộng Ly cắn chặt hàm răng, lòng nàng đang rỉ máu.
Nàng vạn lần cũng không nghĩ tới việc tu luyện Mặc Lưu Phân Thần Thuật cuối cùng lại có kết quả như thế này.
Nếu như sớm đoán được kết cục này thì nàng thà chết cũng sẽ không tu luyện.
Nhưng nàng biết, lời Diệp Viễn nói không sai. Nếu như còn do dự thì cả hai người bọn họ đều phải chết!
Hiện tại nàng có thể làm chính là nhanh chóng hoàn thành việc phân tách thần hồn, như vậy Diệp Viễn mới có thể ngừng rót lực lượng bản nguyên vào cho nàng.
Nước mắt của Nguyệt Mộng Ly giống như mưa tuôn, cứ không ngừng chảy xuống.
Nàng một bên rơi lệ, một bên vận chuyển Mặc Lưu Phân Thần Thuật, cố gắng phân tách thần hồn nhanh hơn nữa.
Giờ này khắc này, nỗi thống khổ vì thần hồn bị phân tách cũng không thể nào sánh được với nỗi đau gấp ngàn lần trong lòng nàng!
Nguyệt Mộng Ly cảm giác giống như có người cầm đao, khoét từng nhát từng nhát thịt trong lòng mình.
Dần dần, thần hồn của Nguyệt Mộng Ly càng ngày càng dày đặc, mà thần hồn của Diệp Viễn lại càng lúc càng mờ nhạt.
Tính mạng của hắn đang biến mất một cách nhanh chóng.
Bỗng nhiên, toàn thân Nguyệt Mộng Ly chấn động, rốt cuộc thần hồn của nàng cũng đã phân làm hai!
Ly Hồn Đan cùng với lực lượng bản nguyên của Diệp Viễn đang điên cuồng tu bổ thương tích cho nàng.
“Diệp Viễn, mau dừng lại!” Nguyệt Mộng Ly cảm giác như mình sắp hít thở không thông, nàng hô lên khàn cả giọng.
Thần hồn hư nhuyễn kia của Diệp Viễn khẽ cười, nói: “Ly Nhi, không cần lo lắng, ta không tin nó sẽ trơ mắt nhìn ta đi tìm chết!”
Nguyệt Mộng Ly sững sờ, nàng còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy hoa mắt, đột nhiên bản thân bị đưa vào trong một mảng bóng tối.
Đi đến được mảnh Hắc Ám Không Gian nhỏ này, rốt cuộc Diệp Viễn cũng thở phào bước ra khỏi thần hồn của Nguyệt Mộng Ly.
“Diệp Viễn, chàng… chàng không sao chứ?”
Lúc này, Nguyệt Mộng Ly vẫn là một mớ hỗn độn, không đúng, phải nói là hai mớ hỗn độn mới phải.m thanh kia là phát ra từ trong mớ hỗn độn này.
Thân thể Diệp Viễn đã ảm đạm không gì sánh được, gần như bất lúc nào cũng đều có thể biến mất.
“Đi tới được nơi này, hẳn là chúng ta đều không sao rồi! Nàng nhanh chóng vận chuyển Mặc Lưu Phân Thần Thuật để khôi phục bản thể của mình đi!” Diệp Viễn nói.
Mặc dù vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng Nguyệt Mộng Ly vẫn nghe theo.
Đúng lúc này, bên trong Hắc Ám Không Gian hiện ra một cái ánh huỳnh quang, xán lạn như ngân hà, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Rất nhanh, Nguyệt Mộng Ly đã khôi phục lại dáng dấp của bản thể, cứ như vậy mà biến thành hai Nguyệt Mộng Ly.
Chỉ thấy Nguyệt Mộng Ly mặc niệm khẩu quyết, một trong hai đạo thân ảnh kia trực tiếp chui vào bên trong một cái thân thể còn lại, hợp hai thành một!
Thấy vậy, Diệp Viễn cười gượng nói: “Ha ha, cuối cùng cũng thành công! Về sau, nàng cũng không cần phải chịu nỗi thống khổ thần hồn bị xé rách nữa!”
Nhưng Nguyệt Mộng Ly lại không hề quan tâm đến việc này, nàng tiến lên đỡ lấy Diệp Viễn, hờn trách: “Chàng quá xằng bậy! Bị tiêu hao nhiều lực lượng bản nguyên như vậy thì chàng sẽ chết! Nếu như chàng chết, vậy ta sống một mình còn có ý nghĩa gì?”
Sau khi Cơ Thanh Vân chết, Nguyệt Mộng Ly đã đau đớn đến mức không muốn sống nữa, mà khi đó nàng và Cơ Thanh Vân vẫn còn chưa có gì.
Bây giờ nàng đã đạt được sự tán thành của Diệp Viễn, xem như là lời ám chỉ bên nhau cả đời. Nếu như Diệp Viễn chết đi thì khẳng định nàng cũng sẽ không chút do dự nào để đi cùng hắn!
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Ta đã nói rồi, chúng ta phải cùng nhau bước lên đỉnh cao! Nếu như nàng chết trước, cho dù ta có thể tiếu ngạo Thần Vực, thì còn có ý nghĩa gì? Mặc dù không chắc chắn cho lắm, thế nhưng ta biết, nó sẽ cứu ta! Chẳng qua ta không nghĩ tới, thậm chí ngay cả nàng nó cũng kéo vào được.”
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly chớp động, hiếu kỳ nói: " Rốt cuộc nó là cái gì? Chúng ta đang ở đâu đây? Hình như… thần hồn của chúng ta đã bị phong cấm.”
“Nơi này là không gian củaTrấn Hồn Châu, còn về việc rốt cuộc nó là cái gì thì ta cũng không nói rõ được. Nhưng mà ta chắc chắn nó là một món thần vật không tầm thường!” Diệp Viễn nói.
Lúc này, vô số ánh huỳnh quang kia bắt đầu chuyển động, bay tụ về phía Diệp Viễn bên này!
Ánh huỳnh quang trực tiếp rơi vào trên người Diệp Viễn giúp cho thân thể của hắn ngưng tụ lại một lần nữa.
Nhìn thấy một màn khó tin này, người luôn luôn bình tĩnh như Nguyệt Mộng Ly cũng không khỏi há hốc miệng.
“Cái này… thật là thần kỳ! Vậy mà những ánh huỳnh quang này lại có thể bổ sung lực lượng bản nguyên cho chàng!” Nguyệt Mộng Ly ngạc nhiên nói.
Lực lượng bản nguyên của thần hồn cũng giống như tinh huyết của võ giả, là tồn tại căn bản nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!