Bây giờ Nguyệt Kiếm Thu đâm lao phải theo lao, bị Lâm Siêu ép buộc như vậy, hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Có thể khẳng định một điều là, nhất định trong lúc Diệp Viễn và Nguyệt Mộng Ly bế quan đã gặp phải vấn đề gì đó.
Cường giả Thần Vương như hắn làm sao có thể không biết được sự hung hiểm khi phân liệt thần hồn?
Mặc dù có Ly Hồn Đan nhưng quá trình này vẫn rất hung hiểm.
Cho nên Diệp Viễn chính là hy vọng cuối cùng của hắn!
Vốn hắn cũng bán tín bán nghi đối với Diệp Viễn. Thế nhưng khi thấy được thực lực đan đạo nghịch thiên của Diệp Viễn thì Nguyệt Kiếm Thu vẫn quyết định đánh cuộc một lần.
Chỉ là, theo tình hình hiện tại dường như xảy ra vấn đề thật rồi.
“Nếu như các hạ đợi không được thì có thể bỏ quyền thi đấu!” Nguyệt Kiếm Thu hừ lạnh nói.
Dù sao hắn cũng là người đứng đầu một thành, là cường giả Thần Vương Đạo Huyền tầng chín, làm sao có thể để một tên hậu sinh vãn bối chèn ép?
Chỉ là, Lâm Siêu cũng không hề có ý định bỏ qua, cười nhạt nói: "Tất nhiên là Lâm mỗ có thể chờ được, chỉ là Minh Nguyệt Thành đã tổ chức một cuộc thi lớn như vậy thì cũng nên đưa ra cho Lâm mỗ một mốc thời gian nhất định chứ? Nếu như Diệp Viễn một tháng vẫn chưa đến, phải chăng Lâm mỗ phải đứng ở chỗ này chờ một tháng? Hơn nữa, cho dù có chê trách, dường như cũng không nên chê trách Lâm mỗ mới phải?”
Mặt Nguyệt Kiếm Thu tối sầm, tên Lâm Siêu này thật khó đối phó!
Huống hồ trong chuyện này, bản thân Minh Nguyệt Thành không chiếm được lý lẽ. Tiếp tục hơn thua, hiển nhiên sẽ không có gì tốt cho Nguyệt gia.
Ngay tại thời điểm Nguyệt Kiếm Thu rơi vào thế khó xử thì hai bóng người lăng không hạ xuống.
Hai người nắm tay nhau giống như một đôi tiên đồng quyến lữ.
Sau khi thần hồn cộng minh, Diệp Viễn và Nguyệt Mộng Ly ở cùng một chỗ sẽ cho người khác một loại cảm giác cực kỳ hài hòa.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Kiếm Thu cũng không khỏi kinh ngạc, đến cùng đã xảy ra chuyện gì với hai người trong những ngày bế quan kia?
“Thật là khiến cho ta ngoài ý muốn, không nghĩ tới đối thủ sau cùng của ta lại là người quen!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn đã thả người nhảy lên lôi đài.
Nói thật, một khắc khi Diệp Viễn nhìn thấy Lâm Siêu thì hắn cũng hết sức kinh ngạc.
Làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới, đối thủ cuối cùng của mình lại chính là Lâm Siêu.
Năm đó, khi Lâm Siêu ở trước sơn môn của U Vân Tông đã bị Diệp Viễn đánh cho tàn phế hoàn toàn, vốn tưởng rằng cho dù hắn không chết thì cũng sẽ trở thành một tên phế nhân.
Không ngờ đã nhiều năm như vậy, chẳng những hắn không có tàn phế mà còn đạt tới Vô Tướng Cảnh đỉnh phong!
Một màn vừa rồi, Lâm Siêu cũng đã nhìn thấy. Chẳng những hắn không có kinh ngạc, ngược lại trong nội tâm còn khoái chí vô cùng.
Tình cảm của Diệp Viễn với Nguyệt Mộng Ly càng tốt thì khi chia rẽ bọn họ, chẳng phải càng làm cho bản thân thêm khoan khoái dễ chịu hay sao?
Loại khoái cảm trả thù như thế, nhất định rất mỹ diệu.
Lâm Siêu cười nói: “Đúng vậy! Vừa rồi ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ không tới được, nội tâm của ta vô cùng tiếc nuối đấy!”
Hai người làm bộ dáng tươi cười chân thành, dưới đài mọi người thấy thế đều vô cùng kinh ngạc. Hai tên thiên tài trẻ tuổi vô cùng thần bí này, vậy mà đã quen biết nhau từ lâu.
Xem cách bọn hắn nói chuyện, giống như là bằng hữu nhiều năm không gặp.
“Xem ra ngươi vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị rất lâu!” Diệp Viễn cười như không cười, bộ dáng kia trào phúng nói không nên lời.
Bộ dạng tươi cười của Diệp Viễn giống như một cây gai đâm thẳng vào Lâm Siêu.
Trên mặt của hắn vẫn đang nở nụ cười, chỉ là bộ dáng tươi cười của hắn lại trở nên có chút không tự nhiên: “Đúng vậy, ta đã chờ đợi ngày hôm nay vài chục năm rồi! Hôm nay, ta muốn đoạt lại hết thảy những gì ta đã phải chịu!”
Diệp Viễn nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Xem ra, ngươi cũng giống với cha con Triệu Thiên Dận, vì thực lực mà bán rẻ linh hồn của mình. Nhưng mà ở trước mặt Diệp Viễn ta thì cho dù ngươi có bán rẻ linh hồn, cuối cùng cũng chỉ còn lại tuyệt vọng.”
Bộ dạng Diệp Viễn giống như nhìn thấu được chúng sanh, loại thần thái này làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Lâm Siêu.
Cho dù Lâm Siêu hắn khôn ngoan, cho dù Lâm Siêu hắn có cảnh giới cao siêu hơn Diệp Viễn thì kết cục cuối cùng vẫn là bi kịch như cũ.
Nhớ năm đó, đại quân của Tử Thần Tông tiếp cận, muốn dùng lực lượng tuyệt đối để nghiền áp U Vân Tông.
Kết quả, chẳng những Diệp Viễn dùng sức lực của một người cứu đi cứu tù binh mà còn khiến cho Lâm Siêu bị trọng thương, suýt nữa thì mất mạng.
Loại áp chế bỏ qua cả cảnh giới này, quả thực là làm cho người ta tuyệt vọng.
Trên thực tế, năm đó hắn thật sự tuyệt vọng, công lực toàn thân bị phế, lòng như tro tàn.
Thế nhưng, Thần Võ Điện đã cho hắn tái sinh một lần nữa, giúp hắn thoát thai hoán cốt, cho hắn lực lượng độc nhất vô nhị!
Dựa vào cỗ lực lượng này, thậm chí hắn đã đánh bại cả truyền nhân của Thiên Trì thượng quốc!
Về phần Diệp Viễn thì càng không phải là nói chơi!
“Ha ha, Diệp Viễn, ngươi vẫn cứ kiêu ngạo như vậy! Nhưng mà Lâm Siêu hôm nay, đã không phải là Lâm Siêu của năm đó nữa rồi! Hôm nay, chẳng những ta muốn dẫm nát ngươi dưới chân mà còn muốn đoạt cả nữ nhân của ngươi! Cho ngươi cảm nhận một chút cái gì gọi là tuyệt vọng thật sự!” Lâm Siêu cười lạnh nói.
Diệp Viễn nở nụ cười, Lâm Siêu đã làm hắn phẫn nộ rồi.
“Rất tốt, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói!” Diệp Viễn ý cười đầy mặt nói.
Đối với Diệp Viễn, bất kỳ ai cũng không thể mạo phạm đến thân nhân của hắn. Hiện tại, rõ ràng là Lâm Siêu đã chĩa thẳng đầu mâu vào người Nguyệt Mộng Ly, lửa giận của hắn đã thật sự trỗi dậy.
Nhìn bộ dạng tươi cười của Diệp Viễn, tận đáy lòng Lâm Siêu có chút phát lạnh.
"Chết tiệt! Rốt cuộc ta đang sợ cái gì? Ta của hiện tại, thậm chí còn đánh bại được cả truyền nhân của Thiên Trì thượng quốc, vì sao lại phải sợ một tên Diệp Viễn nho nhỏ chứ?” Lâm Siêu mắng thầm trong lòng.
"Khiêu khích Viễn ca như vậy là tên Lâm Siêu kia đang muốn tìm đường chết rồi.” Nguyệt Mộng Ly ngồi bên cạnh Nguyệt Kiếm Thu thản nhiên nói.
Sau khi thần hồn cộng minh với Diệp Viễn thì nàng có thể cảm nhận được suy nghĩ của Diệp Viễn. Nàng biết rõ, Diệp Viễn thật sự đang nổi giận.
Nguyệt Kiếm Thu hơi kinh ngạc nhìn về phía con gái, không biết con gái lấy ở đâu ra tự tin như vậy.
Nhưng mà từ lúc mới bắt đầu, Nguyệt Kiếm Thu đã phát hiện ra dường như con gái có chút không giống với lúc trước.
Lúc này, loại bệnh trạng tái nhợt trên mặt Nguyệt Mộng Ly đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, loại u buồn ẩn giấu trong sự bình thản cũng đã không thấy bóng dáng.
Nguyệt Mộng Ly của hiện tại lại ung dung đẹp đẽ quý giá, tiên khí lượn lờ, trông càng xuất trần và cao quý không thể chạm tới hơn so với trước kia.
Có thể nói, khí chất cả người Nguyệt Mộng Ly đã xảy ra lột xác!
Nguyệt Mộng Ly của hôm nay, tự tin thong dong, cũng không còn bộ dáng tiểu nhi nữ như trước đây. Vậy mà thời điểm ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Viễn lại đậm tình mật ý như vậy, rõ ràng vẫn là cái bộ dáng tiểu nhi nữ kia.
Loại tư thái này chỉ thuộc về Diệp Viễn!
Rốt cuộc Diệp Viễn đã làm gì với nhi nữ của hắn?
"Vì sao lại nói như vậy?” Nguyệt Kiếm Thu nói.
Nguyệt Mộng Ly cười cười, nói: “Phụ thân cứ xem là sẽ rõ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!