Hai đại Thần Vương kịch chiến say sưa, sắc mặt của Diệp Viễn cũng ngưng trọng.
Những người khác đều thấy được những cái xác không hồn ở khắp nơi, duy chỉ có một mình hắn lại không nhìn thấy gì.
Bọn họ đều cảm thấy Diệp Viễn đã trúng ảo giác, lâm vào trong huyễn cảnh.
Bởi vì, thực lực của Diệp Viễn “yếu nhất”, cảnh giới cũng thấp nhất.
“Ầm!”
Chu Bá Bình bị tên cường giả Thần Vương đối diện đánh trúng một kích, trực tiếp đánh cho hắn trọng thương.
Nhưng điều quỷ dị là Diệp Viễn lại chứng kiến Chu Bá Bình bị thương thật sự, thậm chí còn ói ra một búng máu tươi!
Diệp Viễn hít sâu một hơi, biết được cái huyễn cảnh này cực kỳ lợi hại, hư hư thực thực, thật giả khó phân biệt.
Nếu tiếp tục đánh tiếp nữa thì những người khác đều sẽ chết ở chỗ này, hoặc là trở thành cái xác không hồn!
Diệp Viễn chậm rãi nhắm hai mắt lại, vận chuyển nguyên lực tới cực hạn, trong tay bấm ấn quyết bí ẩn, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Giai!”
Thanh âm của Diệp Viễn như sấm nổ rền khuếch tán ra xung quanh, có loại ma lực xuyên thấu linh hồn tuyên truyền giác ngộ!
Bỗng nhiên Nguyệt Mộng Ly cùng Chu Ngạn đứng bên cạnh hắn cả kinh, giống như là tỉnh lại từ trong một giấc mơ, hết thảy những thứ vô căn cứ trước mắt đều biến mất.
Nguyệt Linh Ngữ cùng Chu Bá Bình cũng đồng dạng chấn động toàn thân, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể nào hiểu nổi.
Dưới một tiếng kêu này của Diệp Viễn tất cả xác không hồn đều biến mất.
“Chúng ta... thì ra là chúng ta lâm vào huyễn cảnh!” Nguyệt Linh Ngữ có chút không dám tin tưởng nói.
Hai đại Thần Vương lại cùng đồng thời lâm vào trong huyễn cảnh mà không hề hay biết, cái ảo giác này phải chăng quá mức đáng sợ?
Hơn nữa, vốn Nguyệt Hoa Thiên Nhãn của Nguyệt gia cũng nổi danh với ảo giác, vậy mà lại không thể phát giác!
“Ha, tên gọi Hoàng Lương Sơn này quả nhiên danh bất hư truyền!” Diệp Viễn có chút thở dốc nói.
Vừa rồi hắn lấy "Giai" Tự Quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn Quyết để trực tiếp đánh tan ảo giác của những người bị trúng, chính bản thân hắn cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
“Giai” Tự Quyết có thể phá vạn pháp của thiên hạ.
Mặc dù Diệp Viễn đã tu luyện rất lâu nhưng cũng không thể đạt đến được một bước này, thế nhưng dùng toàn lực thì vẫn có thể phá giải được ảo giác.
Chỉ là một lần như vậy cũng đã hao tổn rất nhiều nguyên lực của hắn, cần phải điều tức một phen thật tốt.
“Diệp Viễn, ngươi đã làm như thế nào? Cái ảo giác này vô cùng lợi hại, ngay cả ta bị trúng ảo giác mà lại không hề hay biết, còn ngươi thì lại không bị ảnh hưởng gì? Hơn nữa, mới vừa rồi ngươi hô lên một chữ, dường như nó ẩn chứa Đại Đạo Chi Lý, đó là cái gì?” Nguyệt Linh Ngữ có cả đầy một bụng nghi vấn muốn hỏi.
Chu Bá Bình và Chu Ngạn cũng dựng lỗ tai lên, hiển nhiên là bọn họ cũng rất tò mò, vì sao chỉ có một mình Diệp Viễn là không có việc gì.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Tuy các ngươi có cảnh giới cao, thế nhưng tâm tình lại quá thấp, mạnh nhất cũng chỉ là Tâm Như Chỉ Thủy. Mà tâm cảnh của ta sớm đã bước vào Tâm Như Bàn Thạch! Còn về một chữ kia, là ta vô tình phát giác được trong lúc tu luyện một môn công pháp, có thể phá vạn pháp.”
“Được rồi, Viễn ca đã tiêu hao rất nhiều, trước tiên hãy để cho hắn nghỉ ngơi một chút, chúng ta tới hộ pháp cho hắn.” Nguyệt Mộng Ly che trước người Diệp Viễn nói.
Nguyệt Linh Ngữ cùng Chu Bá Bình hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều chấn động không ngớt.
Đạo tâm cảnh rất khó để tu luyện, bởi vì căn bản nó không hề có pháp môn. Thế nhưng Diệp Viễn còn trẻ như vậy mà tâm cảnh đã sớm bước vào Tâm Như Bàn Thạch, điều này quá sức đáng sợ.
Nhưng mà cũng may Diệp Viễn có thủ đoạn nghịch thiên, nếu không thì... Bọn họ ngẫm lại cũng hoảng sợ không thôi.
Ở Hoàng Lương Sơn này, người bị rơi vào huyễn cảnh rất có thể sẽ biến thành cái xác không hồn.
Kết cục như vậy, bọn họ không có cách nào tiếp thu được.
Tiếp tục lên đường, tất cả mọi người đều cẩn thận hơn rất nhiều, mọi người rất sợ bị rơi vào trong huyễn cảnh một lần nữa.
Một đường tiến đến đều vô cùng cẩn thận, rốt cuộc cũng đã đi tới dưới chân núi.
Đúng vào lúc này, lại có thêm mấy người nữa cũng đi đến được chân núi. Không phải ai khác, đó chính là đám người Hàn Thông.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ đến được dưới chân núi rồi mà vẫn đụng phải bọn họ một lần nữa.
Chỉ là, nhìn sơ qua nhóm người của Hàn Thông lại thấy bọn họ chật vật không chịu nổi, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng của Nguyễn Song Châu. Không biết là hắn đã rời đi hay là trên đường đi đã đụng phải đám xác không hồn.
Nhưng mà bất kể như thế nào thì Nguyệt Linh Ngữ cùng Chu Bá Bình cũng không thể buông tha cơ hội này.
Ngay khi nhìn thấy đám người Diệp Viễn, Hàn Thông lập tức triển khai thân pháp, điên cuồng bỏ chạy về phía đỉnh núi.
Hai người Nguyệt Linh Ngữ làm sao bằng lòng buông tha cho hắn, thân hình lướt một cái, trực tiếp đuổi theo Hàn Thông, rất nhanh ba người biến mất giữa tầm mắt của mọi người.
Trong mắt của Nguyệt Kiếm Phong, những người còn sót lại cũng không chịu nổi một kích.
Nguyệt Kiếm Phong không chút nương tay nào, trực tiếp huy động kiếm đánh tới.
Bên này, chỉ còn lại Diệp Viễn, Nguyệt Mộng Ly cùng Chu Ngạn.
Lúc này đây, Diệp Viễn cũng không ngăn cản hai người Nguyệt Linh Ngữ và Nguyệt Kiếm Phong, hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn hít sâu một hơi, nói với Nguyệt Mộng Ly một cách thâm ý sâu sắc: "Rốt cuộc, các hạ là người nào? Có thể khiến cho Diệp mỗ bất tri bất giác trúng ảo giác, thật là lợi hại!”
Nguyệt Mộng Ly sững sờ, ra vẻ khó hiểu nói: “Viễn ca, huynh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ta là Ly Nhi đây!”
Chu Ngạn cũng biến sắc, trách mắng: “Diệp Viễn, ngươi lại phát điên gì nữa?”
Diệp Viễn cũng không hề lung lay, bình tĩnh nói: "Tâm cảnh của Diệp mỗ sớm đã đạt đến Tâm Như Bàn Thạch, nhưng vẫn không phát hiện được chính mình đã trúng ảo giác từ lúc nào. Thủ đoạn kinh người của các hạ có ảo giác rất chân thật nhưng cũng có sơ hở. Ngươi có thể sao chép tính cách, thần thái, ngôn ngữ của những người khác một cách hoàn mỹ, thế nhưng có một vài thứ ngươi không thể nào phục chế được.”
Vẻ mặt Nguyệt Mộng Ly thất kinh, kéo người Diệp Viễn nói: “Viễn ca, huynh mau tỉnh lại đi! Ta… ta thật sự là Ly Nhi đây! Rốt cuộc huynh đang nói mê sảng cái gì vậy?”
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đánh ra một chưởng dời núi lấp biển, trực tiếp đánh vào ngực của Nguyệt Mộng Ly, khiến nàng bị đánh bay ra ngoài.
“Phốc...”
Nguyệt Mộng Ly không có một chút phản kháng nào, phun ra một ngụm máu nhiễm đỏ cả vạt áo.
Chu Ngạn thấy một màn như vậy cũng không khỏi giận tím mặt, chỉ vào mũi Diệp Viễn mắng: “Diệp Viễn, Ly Nhi luôn ân cần thắm thiết với ngươi, vậy mà ngươi… ngươi lại nhẫn tâm tổn thương đến nàng? Ta sẽ giết ngươi!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Giết ta sao? Vậy phải xem ngươi có cái bản lĩnh đó hay không!”
Khí tức cuồng bạo bỗng nhiên phát động, Ý cảnh Sát Lục cùng Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Ý của Diệp Viễn cứ cuồn cuộn tuôn ra, kiếm ý bén nhọn hướng thẳng đến Chu Ngạn!
“Xoẹt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!