"Xác thực ảo giác của ngươi không chê vào đâu được, nhưng trong huyễn cảnh lúc trước, ngươi từng nói với ta rằng, có ngươi ở đây sẽ không để cho người khác làm ta bị thương. Nếu là Ly Nhi thật thì nàng là sẽ không nói như vậy!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ly Nhi giả cười nói: “Xem ra, ta đã uổng công vô ích thật rồi.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Cái huyễn cảnh này, tất cả đều rất thật, nhưng mà nhược điểm lớn nhất chính là ngươi. Bởi vì bọn họ đều là hư ảo, mà ngươi… lại là chân thật!”
Ly Nhi giả thở dài nói: “Trúng ảo giác rồi mà vẫn còn năng lực phân tích đáng sợ đến như vậy, quả nhiên ngươi bất đồng với những người khác! Ngay cả hai tên Thần Vương kia so với ngươi cũng có nhiều điểm không bằng. Nhưng mà, cho dù ngươi khám phá được ảo giác nhưng cũng không thể nào thoát ra khỏi đây được.”
Phát hiện được huyễn thuật, cùng với việc thoát được khỏi huyễn cảnh, đây lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có thể bất động thanh sắc khiến cho Diệp Viễn trúng ảo giác, thế thì làm gì có chuyện dễ dàng bị phá giải như vậy?
Ảo giác cường đại chân chính, chính là làm cho võ giả biết rất rõ mình đang lâm vào huyễn cảnh, nhưng lại không có cách nào để thoát ra.
Sau cùng vẫn là vĩnh viễn bị trầm luân.
Nhưng mà, dường như Diệp Viễn cũng không thèm để ý đến việc này, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi giấu Ly Nhi ở đâu rồi?”
Tuy lời nói nghe bình thản, nhưng lại để lộ ra sát cơ vô cùng chân thực.
Ly Nhi giả cười nhạt nói: “Đừng kích động, nàng rất an toàn, tất cả mọi người đều rất an toàn. Chẳng qua nếu ngươi muốn gặp được nàng thì trước tiên phải đi ra khỏi huyễn cảnh. Nhưng mà… ngươi chỉ có ba ngày! Sau ba ngày, sợ rằng nàng phải vĩnh viễn ở lại Hoàng Lương Sơn này rồi.”
Trong lúc đang nói chuyện, thân ảnh Ly Nhi giả từ từ mờ nhạt đi, cuối cùng hóa thành hư vô.
Theo sự biến mất của nàng, mảnh không gian này cũng trở nên hoàn toàn tĩnh mịch đến mức đáng sợ.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, hắn đang ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của Ly Nhi giả.
Dường như khi đi tới Hoàng Lương Sơn này, tất cả mọi người đều bị trúng ảo giác. Nếu như trong vòng ba ngày mà hắn vẫn không có cách nào phá vỡ huyễn cảnh thì sợ rằng Ly Nhi sẽ vĩnh viễn đọa lạc vào trong huyễn cảnh, trở thành cái xác không hồn.
Không đúng, hẳn là có một người không bị trúng ảo giác mới phải!
Hàn Thông!
Trên tay Hàn Thông có Linh Tê Phá Diệt Kính, thứ mà thần khí này khắc chế nhất chính là huyễn cảnh. Muốn khiến cho hắn rơi vào huyễn cảnh, sợ rằng còn khó hơn so với lên trời!
Hắn dám chạy thẳng đến Hoàng Lương Sơn, hiển nhiên không phải là tùy ý mang theo thần khí.
Nghĩ tới đây, Diệp Viễn càng cảm thấy áp lực gấp bội. Nếu như không ra ngoài sớm một chút thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Còn nữa, cái này làm cho mọi người rơi vào ảo cảnh rốt cuộc là người nào?
Lẽ nào… là Nhật Nguyệt Thiên Đồng?
Nhật Nguyệt Thiên Đồng, rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào?
Diệp Viễn hít sâu một hơi, xua đuổi toàn bộ nghi vấn trong đầu.
Bây giờ không phải là lúc để cân nhắc những thứ này, việc cấp bách nhất là phải phá vỡ được huyễn cảnh!
Diệp Viễn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, rốt cuộc là mình đã trúng ảo giác từ lúc nào. Trước đó những người khác đều bị trúng ảo giác, duy chỉ có một mình hắn lại thanh tỉnh, còn dùng “Giai” Tự Quyết để thanh tỉnh đám đông.
Nếu như “Giai” Tự Quyết có thể phá được huyễn cảnh, vậy thì hắn đã trúng ảo thuật ngay sau đó. Còn nếu như không phá nổi… lẽ nào trước khi tiến vào Hoàng Lương Sơn thì đã trúng?
Dứt bỏ tạp niệm, Diệp Viễn vận chuyển nguyên lực tới cực hạn, bỗng nhiên nghiêm ngặt quát một tiếng.
“Giai!”
Cảnh sắc trước mắt Diệp Viễn mờ ảo một lát, sau đó khôi phục lại cảnh vật xung quanh!
Ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh núi, cảnh vật xung quanh lờ mờ, có vài cái xác không hồn đang chuyển động.
Cách đó không xa, Nguyệt Kiếm Phong đang đứng, mặt hắn dại ra, hiển nhiên cũng đã trúng ảo giác. Còn những người khác lại không thấy bóng dáng.
Thần sắc Diệp Viễn vui vẻ, “Giai” Tự Quyết thực sự có thể phá giải được huyễn cảnh!
Phá vỡ được huyễn cảnh, Diệp Viễn cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, vội vã nuốt một viên đan dược khôi phục lại thực lực.
Không suy nghĩ gì nhiều, Diệp Viễn tiếp tục sử dụng “Giai” Tự Quyết một lần nữa, phá giải ảo giác cho Nguyệt Kiếm Phong.
Rốt cuộc ánh mắt của Nguyệt Kiếm Phong cũng đã khôi phục được một ít thần thái, có chút chất phác nhìn về phía Diệp Viễn, thất thần nói: “Diệp... Diệp Viễn, ta… ta đây là thế nào?”
Liên tiếp sử dụng “Giai” Tự Quyết, thần tình của Diệp Viễn vô cùng suy sụp nhưng vẫn cố gắng trả lời: “Ngươi… bị trúng ảo giác! Dẫn ta đi lên đỉnh núi!”
Nguyệt Kiếm Phong biến sắc, mang theo Diệp Viễn bay vút về hướng đỉnh núi!
Thừa dịp này, Diệp Viễn lại dùng đan dược một lần nữa, điên cuồng mà khôi phục lại nguyên khí.
Cảnh sắc hai bên điên cuồng chạy về phía sau, thế nhưng đột nhiên Diệp Viễn lại có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó!
“Thả ta xuống!” Bỗng nhiên Diệp Viễn trầm giọng nói.
“Ừm? Làm sao vậy?” Nguyệt Kiếm Phong cảm thấy ngờ vực, nhưng mà vẫn để Diệp Viễn xuống.
Diệp Viễn cau mày, trầm giọng nói: “Không đúng! Ngươi không phải Nguyệt Kiếm Phong! Ta đang ở trong huyễn cảnh!”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi không phải mới vừa thoát ra từ trong huyễn sao, làm sao có khả năng lại lâm vào huyễn cảnh?” Nguyệt Kiếm Phong vội la lên.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười lạnh nói: “Làm sao ngươi biết ta mới thoát ra từ trong huyễn cảnh? Lẽ nào… ta đã nói qua sao?”
Nguyệt Kiếm Phong không khỏi cứng lại, cãi chày cãi cối nói: "Cái đó… không phải là tất cả mọi người đều bị lâm vào huyễn cảnh sao?”
Diệp Viễn cười như không cười nói: “Ngươi lại làm sao biết được, tất cả mọi người đều lâm vào trong huyễn cảnh? Hay là nói rằng, vốn ngươi biết rõ những gì mà ta đã gặp được từ trong huyễn cảnh?”
Nguyệt Kiếm Phong sững sờ, chợt bật cười nói: “Không ngờ, ngươi đã vậy rồi mà còn quá mức cảnh giác! Tên tiểu tử nhà ngươi, quả nhiên có chút khác biệt. Nếu đã như vậy thì chúc ngươi phá giải thành công! À, quên nói cho ngươi biết, ngoại giới đã trải qua thời gian một ngày, bây giờ ngươi chỉ còn lại hai ngày!”
Dứt lời, thân thể Nguyệt Kiếm Phong lại biến mất tìm không thấy.
Mặt Diệp Viễn trầm như nước, vận chuyển tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch tới cực hạn, mạnh mẽ trấn định tâm thần.
Cái huyễn cảnh này thật đáng sợ, một vòng thủ sẵn một vòng, căn bản khó lòng phòng bị!
Hơn nữa cái tên kia rất mạnh về việc nắm rõ lòng người, hắn dựa theo cách nghĩ của Diệp Viễn sau đó dự định từng bước dẫn Diệp Viễn rơi vào trầm luân.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì khẳng định trên chặng đường kế tiếp có thể phải gặp thêm những người khác, sau đó Diệp Viễn sẽ giúp từng người một giải trừ huyễn cảnh.
Càng như vậy thì Diệp Viễn sẽ bị vùi lấp càng sâu.
Vừa rồi trong quá trình Diệp Viễn khôi phục nguyên khí, bỗng nhiên thông suốt, cảm thấy có chút không ổn.
Quá mức thuận lợi!
Dường như sự tình phát triển theo hướng hắn dự đoán!
Hắn muốn phá vỡ huyễn cảnh, vì vậy hắn phá giải. Hắn muốn cứu Ly Nhi, cho nên Nguyệt Kiếm Phong sẽ mang hắn lên đỉnh núi.
Trước đó Diệp Viễn đã nói Nguyệt Mộng Ly là sơ hở lớn nhất của đối phương, kỳ thực nàng làm sao có khả năng không phải là sơ hở lớn nhất của Diệp Viễn cơ chứ?
Đối phương chính là lợi dụng vào điểm này mới có thể làm cho Diệp Viễn càng ngày càng lún sâu.
Đến khi hắn cho rằng mình đã phá giải được huyễn cảnh thì tâm thần sẽ thả lỏng từng bước một, cuối cùng vĩnh viễn bị đọa lạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!