Bây giờ Diệp Viễn mới biết, tổ tiên của Nguyệt gia hai bên khi đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng sớm đã ý thức được Nhật Nguyệt Thiên Đồng có vấn đề.
Cho nên trước khi bọn họ chết đã tạo ra cái Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh này, chính là dùng để phong ấn Nhật Nguyệt Thiên Đồng.
Chỉ là bọn họ cũng không nghĩ đến, thời đại mạt pháp tới khiến cho hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Đã không có cường giả Thần Đạo, không còn người nào có thể khống chế được Nhật Nguyệt Thiên Đồng. Lâu ngày, nó tự sinh ra Nguyên Linh, đồng thời tu luyện đến cảnh giới cực cao.
Đồng thuật đáng sợ của Nhật Nguyệt Thiên Đồng, thậm chí ngay cả cường giả Thần Vương cũng không có sức phản kháng!
Diệp Viễn trầm mặt, hỏi “Mười vạn năm nay, cường giả tiến vào nơi này nhiều vô kể, vì sao chọn trúng ta?”
Nhật Nguyệt Thiên Đồng khẽ cười nói: "Ha, mặc dù cảnh giới của bọn hắn cao hơn so với ngươi, thế nhưng tâm tình kém ngươi quá xa! Không có tâm tình cực cao, căn bản không thể chịu đựng nổi nhãn lực cường đại của ta! Chờ đến khi ta xóa đi ý thức của ngươi, thừa kế tâm cảnh của ngươi, cộng với đồng thuật của ta, vậy thì Thần Vực trong tương lai chính là thiên hạ của chúng ta rồi!”
Nhật Nguyệt Thiên Đồng đã tu luyện ở nơi này không biết bao nhiêu vạn năm, thực lực thâm sâu khó lường.
Mặc dù không đạt được đến Thần Cảnh, thế nhưng sợ rằng một thân đồng thuật này đã đạt đến Hóa Cảnh.
Thứ hắn thiếu, chỉ là một bộ nhục thân thích hợp với hắn mà thôi.
Chính xác mà nói, Nhật Nguyệt Thiên Đồng tìm kiếm ký chủ cũng giống như một dạng đoạt xá. Hắn chỉ xóa đi ý thức vốn có của võ giả, còn những năng lực khác vẫn có thể bảo lưu một cách hoàn mỹ.
Cảnh giới không đủ có thể tu luyện thêm, thế nhưng để tu luyện tâm cảnh thật sự quá khó khăn, cho nên hắn mới không vội ra tay, thẳng cho đến khi Diệp Viễn xuất hiện.
“Nếu như ta nói không thì sao?” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng không lộ ra biểu tình bất ngờ, chỉ cười nhạt nói: “Ngươi sẽ đáp ứng thôi! Bởi vì ngoại trừ ta ra, không còn ai có thể giải trừ được ảo giác của nàng!”
Ánh mắt của hắn nhìn về hướng Nguyệt Mộng Ly, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Diệp Viễn trầm mặc xuống, trên khuôn mặt hiện lên thần sắc xoắn xuýt.
“Ngươi không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngươi có thể đột phá tâm tình đến Thiên Nhân Hợp Nhất trong vòng hai ngày thật sự làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà, tiểu cô nương kia tối đa chỉ còn chưa đến hai canh giờ. Một khi thời gian đã hết thì ngay cả ta cũng không thể ra sức cứu nàng” Nhật Nguyệt Thiên Đồng cười như không cười nói.
Diệp Viễn biến sắc, trầm giọng nói: “Trừ phi ngươi phát lời thề thiên đạo, nếu không thì ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”
Nhật Nguyệt Thiên Đồng cười nhạt nói: “Ta sẽ không phát lời thề thiên đạo, còn về việc ngươi tin hay không thì đó là chuyện của ngươi không liên quan gì với ta. Nhưng mà ta nghĩ, dường như ngươi cũng chỉ có một sự lựa chọn duy nhất chính là tin tưởng ta.”
Nhật Nguyệt Thiên Đồng giống như rất hưởng thụ loại cảm giác gây khó dễ cho người khác như thế này, khuôn mặt hắn hiện lên thần sắc đắc ý, chỉ lẳng lặng chờ Diệp Viễn lựa chọn, cũng không thèm thúc giục.
Cuối cùng, Diệp Viễn hít sâu một hơi, nhìn Nhật Nguyệt Thiên Đồng nói: “Hy vọng ngươi giữ lời hứa, đến đây đi!”
Dứt lời, Diệp Viễn triệt để phóng khai tâm thần, giống như là đã nhận mệnh.
Nhật Nguyệt Thiên Đồng cười nói: “Ha ha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp nàng giải trừ ảo giác.”
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Diệp Viễn biết, một khi những người này triệt để rơi vào huyễn cảnh thì sẽ trở thành nô lệ của hắn, chịu sự sai khiến của hắn.
Buông tha cho Nguyệt Mộng Ly? Đó là chuyện không có khả năng!
Ở cái Hoàng Lương Sơn này, cường giả Thần Vương nhiều vô kể. Chờ một ngày thế lực này đi ra ngoài thì sợ rằng sẽ lập tức trở thành đại siêu cấp thánh địa thứ chín!
Nhật Nguyệt Thiên Đồng khẽ cười một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang, lập tức tiến vào trong thân thể của Diệp Viễn.
Cả người Diệp Viễn run lên, trong nháy mắt hắn có cảm giác cặp mắt của mình bành trướng không gì sánh được, gần như sắp nổ tung.
"Ha, Nhật Nguyệt Thiên Đồng bá đạo không gì sánh được, cũng không phải chịu đựng một cách dễ dàng như vậy! Bây giờ để ta nắm quyền chủ động của cỗ thân thể này đi... A... Đáng chết, Trấn Hồn Châu! Tại sao ngươi lại có thể có thứ đồ như Trấn Hồn Châu này!” Nhật Nguyệt Thiên Đồng bỗng nhiên kêu thảm lên.
Trong lúc hắn muốn xóa đi ý thức của Diệp Viễn thì có một đạo u quang lộ ra từ trong Trấn Hồn Châu.
Nhật Nguyệt Thiên Đồng cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ, cỗ lực lượng này đủ để gạt bỏ hắn hoàn toàn.
Vào lúc này, thần hồn của Diệp Viễn bỗng nhiên ngăn ở trước người hắn, đạo u quang kia giống như có linh tính, trực tiếp lui về bên trong Trấn Hồn Châu.
Nhật Nguyệt Thiên Đồng chưa kịp lấy lại hồn vía, gương mặt thất kinh nhìn về phía Diệp Viễn, ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi.
Hắn đã sớm đoán được Diệp Viễn chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy, chỉ là hắn không nghĩ tới con bài chưa lật của Diệp Viễn lại là Trấn Hồn Châu!
Thân thể Nguyên Linh của hắn cũng đồng dạng là thuộc tính thần hồn, vừa rồi Trấn Hồn Châu muốn tiêu diệt hắn cũng chỉ là chuyện trong nửa phút.
“Không ngờ ngươi cũng nhận ra Trấn Hồn Châu, vậy thì dễ rồi. Hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc rồi chứ?” Diệp Viễn cười như không cười nhìn Nhật Nguyệt Thiên Đồng, nói.
Nhật Nguyệt Thiên Đồng biến sắc, nói: “Ngươi… làm sao ngươi có thể có được món đồ Trấn Hồn Châu này!”
Diệp Viễn hời hợt nói: “Chỉ là thuận tay nhặt được mà thôi, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, ngươi dự định lúc nào thì giải trừ huyễn cảnh cho Ly Nhi?”
Nhật Nguyệt Thiên Đồng biến sắc, nói: "Trước tiên ngươi thả ta ra đã, sau đó chúng ta bàn tiếp! Nếu không ta sẽ không giải trừ Mật Huyễn Thiên Kính!”
Không phải Nhật Nguyệt Thiên Đồng không muốn ra ngoài, mà là khi hắn tiến vào bên trong thân thể của Diệp Viễn, hắn đã cải tạo hai tròng mắt của Diệp Viễn để thân thể sinh ra sự ràng buộc.
Nếu như hắn đoạt xá thành công thì hết thảy mọi chuyện đều dễ nói.
Nhưng mà bây giờ, chỉ cần Diệp Viễn không chủ động giải trừ loại ràng buộc này thì Nguyên Linh như hắn cũng đành phải bị ràng buộc ở trong thức hải của Diệp Viễn, không có cách nào tránh thoát!
Bây giờ đã đến thời điểm Nhật Nguyệt Thiên Đồng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Có Trấn Hồn Châu ở đây, căn bản hắn không có cách nào để đoạt xá. Nhưng muốn thoát khỏi thức hải của Diệp Viễn thì cần có cái gật đầu của Diệp Viễn.
Vào lúc này, quyền chủ động đã hoàn toàn rơi vào trong tay Diệp Viễn.
Hiện tại lợi thế duy nhất của Nhật Nguyệt Thiên Đồng chính là Nguyệt Mộng Ly.
"Ha, ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngu si? Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi không đồng ý thì ta sẽ để cho Trấn Hồn Châu xóa đi ý thức của ngươi, khiến cho ngươi trở lại thành bổn nguyên! Mặc dù có hơi phiền toái một chút, thế nhưng đến lúc đó hơn trăm ngàn năm đạo hạnh của ngươi sẽ lập tức bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!” Diệp Viễn đặt điều hù dọa nói.
Căn bản là hắn không có cách nào thôi động được Trấn Hồn Châu, chỉ là lừa gạt Nhật Nguyệt Thiên Đồng một chút mà thôi.
Nhưng mà Diệp Viễn suy đoán, Trấn Hồn Châu có năng lực cực kỳ cường đại đối với thần hồn, cho nên có thể nói việc nó xóa đi ý thức cũng không phải là việc gì quá khó.
Quả nhiên, Nhật Nguyệt Thiên Đồng biến sắc, trầm giọng nói: “Nói như vậy thì tiểu cô nương kia cũng chết chắc rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!