“Nguyệt Kiếm Thu! Hai nhà Chu, Nguyệt từ trước đến nay luôn như tay với chân, chẳng lẽ ngươi thật sự vì một ngoại nhân mà phá hủy mối quan hệ mười vạn năm giữa hai nhà chúng ta sao?” Chu Gia trầm giọng nói.
Hai nhà đồng khí liên chi là không sai, thế nhưng cũng không phải luôn luôn hòa khí.
Sự cạnh tranh giữa hai đại gia tộc hiển nhiên là không thể thiếu. Mười vạn năm nay, hai nhà đánh đập nhau một cách tàn nhẫn cũng không phải số ít.
Nguyệt Kiếm Thu nghe xong cũng cười lạnh nói: “Diệp Viễn chẳng những là cô gia của Nguyệt gia chúng ta mà còn là ân nhân cứu mạng Ly Nhi, giao cho ngươi rồi thì chẳng phải Nguyệt mỗ sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo hay sao? Huống hồ ngươi một hai muốn tới đây đòi người, còn để quan hệ sâu xa giữa hai nhà chúng ta vào mắt?”
“Ngươi! Nguyệt Kiếm Thu, xem ra hôm nay ngươi thật sự muốn vạch mặt với Chu gia rồi?”
"Cứ như vậy đi, vạch mặt thì có sao? Chẳng lẽ Nguyệt gia ta sợ Chu gia ngươi hay sao?”
Hai bên giương cung bạt kiếm, hơn mười vị cường giả Thần Vương đứng trên không trung, thật sự quá mức kinh người. Võ giả phía dưới, mỗi một người đều không dám thở mạnh một cái.
Chẳng ai ngờ tới, hai nhà Chu, Nguyệt sẽ vì một tên hậu sinh vãn bối mà làm lớn tới mức như thế.
Một trận chiến này hiển nhiên sẽ có kết cục lưỡng bại câu thương.
"Ai da, thật náo nhiệt nha! Nhiều cường giả Thần Vương như vậy thật khiến cho Diệp mỗ mở rộng tầm mắt!”
Vào lúc này, một giọng nói cực kỳ không vui vang lên, chính là Diệp Viễn đang phá không đi tới, đi vòng quanh giữa một đám cường giả Thần Vương.
Mỗi một võ giả trong Minh Nguyệt Thành đều không khỏi trừng lớn hai mắt, thần kinh của tên Diệp Viễn này cũng thật không ổn định?
Trên bầu trời đều là cường giả Thần Vương, người của Chu gia đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, vậy mà người này lại làm như không có chuyện gì, chạy đến chạy đi đùa giỡn với một đám Thần Vương.
Diệp Viễn xuất hiện, Nguyệt Kiếm Thu biến sắc, hừ lạnh nói: “Ngươi tới đây làm gì? Nơi này không có chuyện của ngươi, trở về cho ta!”
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, nói: "Không phải bọn họ đang tìm ta sao, làm thế nào lại không có chuyện của ta? Sự quan tâm của nhạc phụ đại nhân tiểu tế xin nhận, chẳng qua bởi vì Diệp mỗ mà khiến cho hai nhà Chu, Nguyệt bất hoà, đó là điều mà ta cũng không muốn thấy.”
Tâm của Nguyệt Kiếm Thu lại trầm xuống, lời nói của tiểu tử này, vì sao lại có mùi vị của việc vì nghĩa quên mình như vậy chứ?
"Đừng náo loạn nữa! Chuyện của hai nhà Chu, Nguyệt không tới phiên ngươi nhúng tay vào! Nhanh chóng trở về cho ta!” Vẻ mặt Nguyệt Kiếm Thu âm trầm nói.
Diệp Viễn cũng không để ý tới Nguyệt Kiếm Thu, nói với Chu Gia: “Có chuyện thì1 nói, có rắm thì mau thả, thời giờ của tiểu gia ta rất quý giá.”
Mặt Chu Gia tối sầm, cũng lười tính toán với dạng người như Diệp Viễn, hắn trầm giọng hỏi “Nhật Nguyệt Thiên Đồng, chắc hẳn là ở trong tay của ngươi đi? Giao Nhật Nguyệt Thiên Đồng ra Bổn Tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống!”
“Nhật Nguyệt Thiên Đồng? Ngươi nghĩ nhiều rồi! Thứ đồ chơi này đã hơn mười vạn năm chưa xuất thế, làm sao ta lại có thể đạt được?” Diệp Viễn làm vẻ mặt vô tội nói.
“Nếu như không có đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng thì một tên Vô Tướng Cảnh nho nhỏ như ngươi làm thế nào giải trừ được ảo giác?” Chu gia cười lạnh nói.
Diệp Viễn nhìn Chu Gia cười như không cười, mở miệng nói: “Ta có thể hiểu theo cách như thế này hay không? Diệp mỗ đã cứu một vị cường giả Thần Vương cùng một người thừa kế đảm nhiệm chức gia chủ của Chu gia các ngươi, nhưng mà bây giờ các ngươi lại dùng cách không có chứng cớ áp đặt tội danh lên đầu ta. Hóa ra Chu gia các ngươi đều là một đám người vô sỉ ân đền oán trả như vậy sao!”
Diệp Viễn thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều ồ lên.
Tuy nói rằng, võ giả lấy kẻ mạnh làm vua, thế nhưng việc lấy oán trả ơn như thế này vẫn khiến người ta khinh thường.
Ngay lập tức Diệp Viễn đã dồn Chu gia đến góc tường.
Chu Gia hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, ngươi đừng vội hoa ngôn xảo ngữ! Thế nhân đều biết Nhật Nguyệt Thiên Đồng chính là thuộc sở hữu của hai thành Hạo Nhật, Minh Nguyệt, một ngoại nhân như ngươi có tài đức gì mà chiếm cứ?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngoại nhân? Ha ha, dựa vào câu nói này của ngươi thì nếu như ta thật sự có Nhật Nguyệt Thiên Đồng thì vì sao phải đưa cho ngươi? Nhạc phụ đại nhân của ta còn ở đây này, các ngươi… còn không biết xấu hổ mà đến đây đoạt, thật sự cho rằng mình là trụ cột rồi hả?”
“Ha, rốt cuộc ngươi cũng đã thừa nhận! Tiểu tử, Nhật Nguyệt Thiên Đồng chính là họa chứ không phải phúc của ngươi, vẫn là giao ra đây đi!” Một vị trưởng lão Thần Vương của Chu gia cười lạnh nói.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn hắn nói: “Ngươi là đồ óc heo sao? Ta thực sự hoài nghi, dựa vào loại người có đầu óc cỡ như ngươi làm sao có thể tu luyện đến cảnh giới Thần Vương vậy.”
Tên Thần Vương kia của Chu gia chính là một người có tính khí hung bạo, bị Diệp Viễn đả kích như thế thì lập tức giận dữ.
"Tên tiểu tử thối, ta xé cái miệng của ngươi!”
Tên Thần Vương kia ra tay ngay trước mặt Nguyệt Kiếm Thu, trực tiếp chộp về phía Diệp Viễn.
“Khá lắm Chu Bá Long, ngươi thật sự dám động thủ!” Nguyệt Linh Ngữ không nói hai lời, trực tiếp đối mặt với Chu Bá Long.
Một lời không hợp, hai bên liền động thủ!
Đại chiến Thần Vương, thanh thế kinh người không gì sánh được. Dù cho các võ giả ở khoảng cách xa phía dưới cũng đều kinh hãi không thôi.
“Bá Phong trưởng lão, ngươi phụ trách cầm chân Diệp Viễn. Những người khác, động thủ!” Chu gia quyết định rất nhanh, lập tức phân phó cho mọi người.
Nếu bàn về thực lực thì quả thật Chu gia mạnh hơn Nguyệt gia một ít, bởi vì cường giả Thần Vương nhiều hơn so với Nguyệt gia.
Hôm nay Chu Bá Bình không theo cùng, chắc hẳn là không còn mặt mũi để gặp Diệp Viễn, mặc dù như vậy thế nhưng Chu gia vẫn nhiều hơn so với Nguyệt gia một cường giả Thần Vương.
Sắc mặt Nguyệt Kiếm Thu lạnh lẽo, thầm nghĩ không xong rồi.
Tên tiểu tử Diệp Viễn này thật sự không biết yên phận, nếu như cứ trốn trong thành thì căn bản Chu gia cũng sẽ không có biện pháp để bắt ép được Nguyệt gia.
Nhưng mà bây giờ Diệp Viễn lại bị bao vây cùng với đám bọn họ, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Nguyệt Kiếm Thu đang muốn đi đến bảo vệ cho Diệp Viễn thì Chu gia đã nhanh chân chạy tới.
"Đối thủ của ngươi là ta, Diệp Viễn bên kia ngươi không cần phải quan tâm!” Chu gia cười to nói.
Hắn cảm thấy Diệp Viễn chỉ đơn giản là một kẻ ngu ngốc, tự đưa thân tới cửa, thật giúp hắn tiết kiệm được một phen động tay động chân.
Hai nhà Chu gia cùng Nguyệt gia đều hết sức hiểu rõ lẫn nhau, biết được lá bài tẩy của đối phương còn hơn thế này nhiều.
Cho nên hôm nay, hắn đột nhiên mang theo Thần Vương xuất động chính là vì muốn đánh cho Nguyệt Kiếm Thu không kịp trở tay.
Không ngờ, thật sự có hiệu quả.
Chỉ cần mang Diệp Viễn về thì hắn sẽ tự có thủ đoạn tra ra được rốt cuộc Diệp Viễn có đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng hay không.
Nếu như quả thật không có thì cùng lắm hắn lại mang người về trả, sau đó nói lời xin lỗi với Nguyệt gia thì việc này cũng không tính là chuyện gì to tát.
Còn về việc xích mích giữa hai nhà thì so với Nhật Nguyệt Thiên Đồng thật sự bé nhỏ không đáng kể.
Chu Bá Phong có được khoảng trống cũng không dài dòng thêm, trực tiếp vung tay lên ý định bắt giữ Diệp Viễn lại.
Một chiêu này, nhìn như tùy ý nhưng kỳ thực Chu Bá Phong cũng không hề nương tay. Khi cường giả Thần Vương vận dụng nguyên lực thì đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!