Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Yêu Vực nằm ở phía Đông Bắc của Thần Vực, đất đai cực kỳ rộng lớn.  

             Tộc Bạch Hổ là một trong những tộc thuộc Tứ Đại Thần Thú, hiện đang có lực lượng vô cùng cường đại. Địa bàn mà bọn hắn chiếm cứ rộng tới hơn cả chục lần địa bàn của nhân loại.  

             Nửa tháng trôi qua, sau nhiều lần trăn trở cuối cùng ba người Diệp Viễn, Bạch Phách, Nguyệt Mộng Ly cũng đã tới được lãnh địa vật tổ.  

             Lãnh địa vật tổ là thánh địa được tộc Bạch Hổ coi trọng, là nơi truyền thừa của cả tộc Bạch Hổ. Một nơi vô cùng đặc biệt.  

             Thần thú thuộc tộc Bạch Hổ có nhiều nhánh, thường phân tán nhiều nơi. Chỉ khi phát sinh một số chuyện liên quan lớn đến tộc Bạch Hổ thì bọn hắn mới tụ tập ở lãnh địa vật tổ.  

             Hiện giờ đang là thời kỳ quan trọng cho việc bầu thiếu tộc trưởng, vì vậy rất nhiều phân nhánh của tộc Bạch Hổ đã tụ tập trong lãnh địa vật tổ.  

             “Đứng lại! Hạ nhân không được vào trong lãnh địa vật tổ, nếu không, giết không tha!”  

             Ở lối đi, hai người nam tử cưởng tráng cao to lực lưỡng, vẻ mặt hung thần ác sát ngăn cản ba người.  

             Bạch Phách lạnh mặt, nói: “Nhung Lâm, Nhung Sâm, hai ngươi to gan thật đấy! Lúc nào thì Bạch Phách ta đây đã thành hạ nhân rồi?”  

             Trên mặt Nhung Lâm kia lại lộ ra vẻ khinh thưởng, nói: “Đương nhiên Bạch Phách đại nhân ngài không phải hạ nhân, có điều hai vị đây… Thứ cho ta trí nhớ không tốt, nếu ta nhìn không lầm thì đây là con người đúng chứ?”  

             Miệng thì gọi Bạch Phách đại nhân, nhưng trong lời nói lại không có chút ý cung kính nào. Rất rõ ràng, căn bản là hai người bọn họ không để Bạch Phách vào trong mắt.  

             Trong lòng Diệp Viễn đã rõ. Nhất định hai nam tử cường tráng này xuất thân từ một mạch của Xích Viêm Bạch Hổ hoặc Trấn Võ Bạch Hổ. Cố ý làm khó đây mà!  

             Mặt Bạch Phách trầm như nước, cố nén cơn giận nói: “Hai vị này đều là khách quý mà Bạch Quang thiếu chủ mời tới, có giao tình thâm sâu với thiếu chủ, sao đã biến thành hạ nhân rồi?”  

             Thái độ của Nhung Lâm không những không hể thay đổi chút nào mà còn cười nhạo nói: “Bằng hữu của Bạch Quang thiếu chủ? Ha ha! Bằng hữu của Bạch Quang thiếu chủ lại là nhân tộc sao! Lẽ nào Bạch Phách đại nhân không biết có câu nói về nhân tộc rằng không cùng tộc loại với nhau, lòng dạ ắt sẽ khác đi sao? Thật ngại quá, Bạch Phách đại nhân muốn vào thì xin mời! Nhưng hai người này không thể vào!”  

             Thái độ của Nhung Lâm này vô cùng ngạo mạn, rất coi thường Bạch Phách.  

             Hành động này đầy ý làm nhục người khác.  

             “Các ngươi!” Bạch Phách giận tím mặt nói.  

             “Bốp bốp!” Hai người Nhung Lâm đang đắc ý thì đột nhiên mắt nổ đom đóm, trên mặt mỗi người có thêm một dấu tay.  

             Cái tát này của Diệp Viễn lực đạo vừa đủ khiến hai người đang đứng một chỗ quay cuồng vài vòng rồi mới gắng gượng đứng vững được.  

             “Đây là lãnh địa vật tổ của tộc Bạch Hổ, ngươi… ngươi lại dám động thủ đánh người!” Nhung Lâm căm tức nhìn Diệp Viễn nói.  

             Bạch Phách cũng sửng sốt, hắn ta không ngờ Diệp Viễn lại bá đạo như vậy, không vừa ý là lập tức ra tay tát.  

             Có điều, hai cái tát này đúng là khiến hắn hả giận.  

             Địa vị của Bạch Phách trong tộc tuy cao nhưng lại không dám làm càn ở lãnh địa vật tổ bởi vì thế lực của tộc Lưu Quang Bạch Hổ rất yếu.  

             Hai người Nhung Lâm chỉ ở cấp chín sơ kỳ, tuy không phải đối thủ của hắn ta nhưng hắn ta lại không dám ra tay đánh người.  

             Thật ra hắn ta ra tay cũng không vấn đề gì, nhưng nếu để hai tộc khác nói ra nói vào thì lại là trăm hại mà không được lợi nào trong tộc.  

             Có điều Bạch Phách cũng kinh ngạc không thôi. Với thực lực của hắn ta mà lại không nhìn rõ Diệp Viễn vừa rồi vung tay tát thế nào.  

             Động tác của Diệp Viễn quá nhanh, mọi người đều không phản ứng kịp.  

             Võ giả Vô Tướng Cảnh có thân pháp đáng sợ như vậy từ lúc nào thế?  

             Tốc độ của tộc Lưu Quang Bạch Hổ được mệnh danh thiên hạ vô song, nhưng hắn ta lại không nhìn rõ thân pháp vừa rồi của Diệp Viễn.  

             “Hai kẻ ngu xuẩn dĩ hạ phạm thượng, quăng hai cái tát cho các người là còn nhẹ! Ngươi nên thấy may mắn khi ta không phải người của Hổ tộc. Nếu không bây giờ hai người các người đã là người chết rồi!” Diệp Viễn hừ lạnh nói.  

             Nhung Lâm vừa rồi còn kiêu ngạo không thôi, nhưng lúc này đối mặt với Diệp Viễn hắn ta lại sợ hãi không nói nên lời.  

             Cái tát vừa nãy kia của Diệp Viễn quá nhanh, hắn ta căn bản không nhìn rõ. Nếu Diệp Viễn thật muốn giết họ thì quả thực là bọn hắn đã chết.  

             Thân pháp ở trình độ dung nhập thiên địa này căn bản không phải trình độ họ có thể đuổi kịp.  

             Phải biết rằng, ngay cả một Thần Vương như Chu Bá Phong cũng không thể bắt được Diệp Viễn.  

             “Ta… ta chỉ lời ngay nói thật thôi, sao có thể coi là dĩ hạ phạm thượng chứ?” Nhung Lâm còn muốn cãi chày cãi cối.  

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Theo ta biết, địa vị của thiếu tộc trưởng trong Hổ tộc ngang hàng với trưởng lão cấp bậc Thần Vương! Bạch Quang thân là người được chọn cho chức vị thiếu tộc trưởng, địa vị có thể so với trưởng lão. Hai người các người nói năng lỗ mãng với hắn, thì giết hai ngươi… có gì mà không được?”  

             Nhung Lâm nghe vậy sắc mặt trắng bệch. Nếu thật sự so đo, Diệp Viễn dùng lời giải thích này thì đã đủ để giết hai người họ.  

             Thật ra cấp bậc trong yêu tộc càng nghiêm nghặt hơn nhân tộc, loại tội danh dĩ hạ phạm thượng này đã đủ chết vài lần.  

             “Còn nữa, các ngươi nói không cùng tộc loại với nhau, lòng dạ ắt sẽ khác. Theo ta được biết, những tộc trưởng và trưởng lão của các ngươi rất nhiều người đều kết giao với võ giả nhân loại, thậm chí có nhiều người còn có giao tình sâu đậm. Theo ý ngươi nói, phải chăng mỗi trưởng lão của Hổ tộc đều là phản đồ?”  

             Diệp Viễn không nhanh không chậm nói, mồ hôi lạnh của hai người Nhung Lâm lại tuôn ra như mưa.  

             Tuy yêu tộc tương đối độc lập, nhưng những người cấp bậc cao của yêu tộc lại có mối quan hệ mật thiết và hay qua lại với nhân tộc.  

             Ở kiếp trước, Cơ Thanh Vân tâm đầu ý hợp với một vị trong Long tộc, thậm chí vị kia còn mời y đến Long tộc làm khách.  

             Đương nhiên hai người Nhung Lâm biết chuyện này.  

 Nếu theo như Diệp Viễn nói, cộng thêm hai chuyện này thì đã đủ để họ chết vài lần.  

             Lúc hai người bọn hắn đang không biết làm sao thì một người trẻ tuổi chậm rãi đi đến.  

             “Các hạ ăn nói thật lợi hại, nhìn dáng vẻ, chắc ngươi chính là viện binh mà Bạch Quang mời tới?”  

             Bạch Phách thấy người tới không khỏi biến sắc, tiến lên thi lễ nói: “Nhung Tinh thiếu chủ!”  

             “Ha ha, Bạch Phách, ngươi vất vả rồi! Xem ra có sự xuất hiện của vị huynh đệ này thì Bạch Quang lão đệ lại có thêm một cánh tay lớn rồi nhỉ!” Nhung Tinh thản nhiên cười nói.  

             Nghe thấy hai từ thiếu chủ, Diệp Viễn đâu còn có thể không hiểu thân phận của người trước mặt.  

             Người này, nhất định cũng là một trong số những người được chọn cho chức thiếu tộc trưởng.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận