“Ngươi… ngươi là ai mà lại biết được tục danh của bản tọa!”
Sự kinh ngạc này của Ngao Khiên không phải bình thường. Hắn ta đã bị nhốt ở trong địa lao của tộc Bạch Hổ không biết bao nhiêu năm, vậy mà vẫn có người nhận ra.
Hơn nữa trong lời nói của Long Đằng có phần nhiều là ý chế nhạo, khá là trịch thượng.
“Bản tọa! Ha ha, tiểu tử ngươi vẫn thật không biết lớn nhỏ! Lại cũng dám xưng bản tọa trước mặt ta!”
Giọng nói của Long Đằng thản nhiên vang lên, cũng lộ ra vẻ uy nghiêm vô tận.
“Bớt giả thần giả quỷ trước mặt Ngao Khiên ta đi, rốt cuộc ngươi là ai!” Ngao Khiên cũng là thế hệ cường giả tuyệt thế, sao có thể bị hù dọa bởi một câu nói?
“Năm xưa ngươi từng ăn không ít roi của bản tọa, thế nào… giờ đã quên rồi à?” Long Đằng thản nhiên nói.
“Ngài… ngài là…”
Không nhìn được biểu tình của Ngao Khiên, nhưng Diệp Viễn biết, lúc này biểu tình trên mặt hắn ta nhất định rất đặc sắc.
Diệp Viễn cũng không ngờ tùy tiện vào địa lao một chuyến, Long Đằng đã có thể đụng phải người quen cũ.
Nhưng có thể cùng một thế hệ cường giả với Long Đằng thì phải chăng ít nhất cũng đã mấy vạn tuổi? Thật không biết Ngao Khiên này làm sao sống sót.
Kỳ thực Diệp Viễn cũng biết, Thần Vực có một số lão cổ không bao giờ xuất sơn. Nhưng họ đều có đủ loại thủ đoạn, giữ lại một hơi thở để đợi đến lúc lần giáng lâm tiếp theo của Thần đạo.
Một khi đột phá thần cảnh thì thọ nguyên của võ giả sẽ tăng lên rất nhiều. Sống một lần mười vạn năm hoàn toàn không thành vấn đề.
“Ngươi biết thì tốt, không cần nói ra nữa!” Long Đằng lên tiếng cắt ngang lời Ngao Khiên.
“Đại… đại nhân, Ngao Khiên không ngờ, ngài… ngài lại vẫn còn sống!”
Gần như trong khoảnh khắc, ngạo khí của Ngao Khiên đã biến mất hoàn toàn, trong lời nói cũng đầy tôn kính.
“Tiểu tử ngươi còn chưa chết, bản tọa sao có thể chết? Có gì quay lại nói sau. Diệp Viễn tới tìm một nữ tử của tộc Thiên Ma Hổ vài ngày trước bị giam trong này. Chắc ngươi biết nàng bị giam ở đâu phải không?” Long Đằng nói.
“Vâng, đại nhân, nàng ở phòng giam số năm mươi hai chữ Đinh.” Ngao Khiên nói.
“Ừ, bây giờ an tĩnh một chút cho bản tọa. Chuyện của ngươi, quay lại nói sau.” Long Đằng nói.
Diệp Viễn nhanh chóng tìm được phòng giam số năm mươi hai chữ Đinh. Quả nhiên nhìn thấy một cô nương mặt mày thanh tú trong lao tù.
Thân ảnh Diệp Viễn thoáng một cái đã xuyên thẳng qua cấm chế lao tù vào tới trong phòng lao.
“Ngươi là Phương Tiêu?” Diệp Viễn lên tiếng hỏi.
Phương Tiêu cuộn mình ở một góc phòng giam, nghe thấy giọng nói của Diệp Viễn không khỏi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chàng.
Phương Tiêu này quả thực cho người ta một cảm giác vừa thấy đã thương.
Khoảnh khắc ánh mắt Phương Tiêu và Diệp Viễn chạm nhau, đột nhiên toàn thân run lên, ánh mắt dần trở nên buông lỏng.
“Bây giờ ta hỏi, ngươi đáp!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Lúc này Phương Tiêu giống như một người gỗ, gật đầu nói: “Vâng.”
…
Sau một khắc, Diệp Viễn thở dài nói: “Cô nương cố gắng ngủ một giấc đi, sự việc sẽ mau chóng qua thôi.”
Phương Tiêu gục đầu xuống, cuối cùng đã ngủ say.
Thân ảnh Diệp Viễn thoáng cái đã tới ngoài phòng giam.
“Tiền bối, Ngao Khiên kia thì làm thế nào?” Diệp Viễn hỏi Long Đằng.
Nghe qua thì có vẻ Long Đằng và Ngao Khiên có giao tình khá sâu. Nếu đã gặp được thì tất nhiên Diệp Viễn phải hỏi xem thái độ Long Đằng thế nào.
“Đại… đại nhân, xin… xin ngài đưa ta đi với!” Giọng nói Ngao Khiên run rẩy nói.
“Địa lao của tộc Bạch Hổ được xây từ thời Thần đạo, có vô số cấm chế bên trong, uy lực rất mạnh. Cho nên trạng thái bây giờ của ngươi căn bản không thể cứu được.” Long Đằng nói.
“Lẽ nào đại nhân còn nhớ mối thù năm đó sao? Ngao Khiên luôn là tùy tùng của đại nhân mà! Năm xưa lúc đại nhân rời khỏi, Ngao Khiên cũng bị liên lụy nên đã trốn khỏi. Nếu không sao ta có thể bị giam ròng rã hai vạn năm ở cái nơi ám vô thiên nhật này chứ?”
Ngao Khiên còn tưởng Long Đằng không muốn đưa hắn ta rời khỏi, chợt nóng vội nói ra chuyện năm đó.
Long Đằng trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Chuyện năm xưa đã là mây khói, bản tọa đã coi nhẹ từ lâu. Địa lao của tộc Bạch Hổ là một trong ngục tù đáng sợ nhất ở Thần Vực. Ngay cả khi ta ở thời hoàng kim cũng không dám nói có thể cứu ngươi rời khỏi chứ càng đừng nói tới bây giờ.”
Ngao Khiên nghe vậy không khỏi nghẹn lời, ai ngờ Long Đằng nói: “Có điều, ta lại biết có một người có thể cứu ngươi!”
Ngao Khiên run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nói: “Người đại nhân nói là… người trẻ tuổi này? Sao có thể… dù hắn đã lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không thể đưa ta ra ngoài!”
Cấm chế trong địa lao này rất nhiều, Diệp Viễn có thể chạm vào cấm chế, nhưng Ngao Khiên thì không được.
Một khi kích động cấm chế, họ sẽ phải đối mặt với sự truy sát của cả tộc Bạch Hổ!
Diệp Viễn có mạnh hơn nữa cũng không thể trốn ra ngoài.
“Ha ha, tin hay không tùy ở ngươi.” Long Đằng không tỏ rõ ý kiến.
Ngao Khiên tiếp tục trầm mặc. Hắn ta đã bị giam hai vạn năm trong địa lao này, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng chết.
Long Đằng thân là tiền bối Long tộc chắc không thể lừa mình.
Chỉ là hắn ta nghĩ sao cũng không thông. Người trẻ tuổi này dựa vào cái gì có thể đưa mình ra ngoài.
“Đại… đại nhân! Ta nguyện trung thành cống hiến sức lực cho đại nhân, vẫn xin đại nhân cứu ta ra ngoài!”
“Đại nhân, ta cũng nguyện ý!”
“Ta… còn có ta!”
Lúc Ngao Khiên đang do dự thì những người khác đã sớm không kiềm chế được.
Mỗi một người bọn họ đều bị chôn thân kéo dài hơi tàn ở nơi này, cuối cùng chỉ có thể chết già trong địa lao của tộc Bạch Hổ.
Bây giờ có một cơ hội, bọn họ sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Những người này từng người từng người cầu cứu với Diệp Viễn lại khiến chàng trầm mặc.
Muốn báo thù Cơ Thương Lan quả thực có chút khó khăn, chuyện này không chỉ dựa vào một mình chàng. Nếu có một thế lực lớn phía sau thì dường như cũng là một lựa chọn không tồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!