Trong một gian phòng của tộc Thiên Ma Hổ có mấy ngọn đèn heo hắt u ám.
Lăng Cửu Sơn đứng xuôi tay, có vẻ rất mực cung kính.
"Cửu Sơn, biểu hiện lần này của ngươi vô cùng tốt! Tên tiểu tử của tộc Lưu Quang kia thật có chút không tầm thường, nếu để cho hắn làm tộc trưởng thì sợ là sau này tộc Thiên Ma Hổ chúng ta sẽ không ai có thể trị được hắn rồi." Dưới ánh đèn ảm đạm, một cường giả không thấy rõ diện mạo nói.
Dị quân mới nổi lên của Bạch Quang cũng khiến cho tộc Thiên Ma Hổ vô cùng đau đầu.
Mấy năm này, vài thiên tài có thiên phú vô cùng xuất chúng của tộc Thiên Ma Hổ đều bị tổn thất trên tay của Bạch Quang, khiến cho thực lực thế hệ trẻ của bọn họ vô cùng thảm trọng.
Lăng Cửu Sơn vừa nghe được, trong lòng vô cùng vui mừng, vội vàng nói: "Đại trưởng lão nói quá lời! Dốc sức cho tộc vốn là chuyện ta nên làm."
Đại trưởng lão gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, bản tọa sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi có thể tính kế dụ tên Bạch Quang này ra để giết, trong tộc sẽ thưởng cho ngươi một viên Huyền Thiên Nhập Hư Đan."
Nghe vậy, Lăng Cửu Sơn không khỏi run lên, trong lòng mừng rỡ như điên.
Đến cảnh giới Thần Vương, đan dược thông thường căn bản không vào được pháp nhãn của bọn họ. Chỉ có đan dược cấp chín thượng phẩm mới khiến bọn họ động dung.
Nhưng mà mỗi một viên đan dược cấp chín thượng phẩm đều là trân quý không gì sánh được.
Cho dù là một đại tộc như tộc Thiên Ma Hổ cũng không phải tùy tiện có thể lấy ra.
"Đại trưởng lão yên tâm, có hai tên ngu ngốc đó, Bạch Quang sớm muộn cũng sẽ chết! Mặc dù Bạch Quang không làm được thiếu tộc trưởng nhưng cũng là một sự uy hiếp rất lớn với Nhung Tinh, lão tiểu tử Nhung Trạch kia sẽ không thể nào ngồi yên mặc kệ." Lăng Cửu Sơn cố nén kích động nói.
Đại trưởng lão gật đầu, cũng hiểu được Lăng Cửu Sơn phân tích rất có đạo lý: "Chuyện này ta giao cho ngươi, nếu như cần sự trợ giúp trong tộc, cứ việc nói với ta."
Lăng Cửu Sơn khom người nói: "Vâng!"
Rời khỏi mật thất của đại trưởng lão, tâm trạng Lăng Cửu Sơn rất tốt. Hắn muốn nhanh chóng trở lại chỗ ở của mình để liên hệ lão tiểu tử Nhung Trạch kia hỏi tình hình một chút.
"Hê hê, nói vậy bên kia đã có kết quả rồi. Giữ tiểu nha đầu đó bên cạnh bồi dưỡng, không ngờ lại có thể đổi một viên Huyền Thiên Nhập Hư Đan, thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn! Có nó, tương lai muốn bước vào trưởng lão hội cũng không phải là chuyện không thể!"
Lăng Cửu Sơn lúc này khí thế bừng bừng, lại tựa như đã thấy hình ảnh lúc mình chấp chưởng tộc Phong Vân.
Nhưng mà cứ đi tới một lúc, Lăng Cửu Sơn chợt phát hiện có gì đó không được bình thường.
"Hửm, không phải vừa nãy mới đi qua con đường này sao? Nếu tính theo thời gian, hẳn là đã sớm tới nơi rồi mới đúng! Không lý nào! Lẽ nào mình trúng huyễn thuật? Nhưng mà ai có thể có thực lực thi triển huyễn thuật lên người mình trên lãnh địa của tộc Thiên Ma Hổ?" Lăng Cửu Sơn cau mày nói.
Suy nghĩ một chút, Lăng Cửu Sơn vẫn cảm thấy không có khả năng.
Dù cho với cấp bậc thực lực của đại trưởng lão, cũng không có khả năng vô thanh vô tức khiến cho hắn trúng huyễn thuật ở ngay trong tộc Thiên Ma Hổ.
Vì vậy, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước...
Lăng Cửu Sơn cứ đi tới một địa lao bí ẩn.
Hắn từ từ mở ra cửa lao, đi vào, hai phạm nhân liền xuất hiện trước mắt của hắn.
Hai người kia vừa thấy được Lăng Cửu Sơn, vội vã quỳ xuống đất cầu khẩn nói: "Cửu Sơn đại nhân, van cầu ngươi tha cho Tiêu Nhi nhà chúng ta đi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!"
Nhưng mà, Lăng Cửu Sơn cũng không trả lời.
Bỗng nhiên, một bóng người chợt hiện ra, không phải Phương Tiêu thì là ai?
"Cha, mẹ! Mọi người... mọi người đều không sao, thật sự là quá tốt rồi!" Phương Tiêu mừng đến chảy nước mắt, lập tức ôm chặt lấy hai người.
Cha mẹ của Phương Tiêu nhìn thấy nữ nhi, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Không gian bỗng chấn động, lại có ba bóng người xuất hiện.
"Song Châu, nhanh! Khống chế Lăng Cửu Sơn, ta đã không chống nổi rồi! Chúng ta chỉ có thời gian mười hơi, phải lập tức rời khỏi tộc Thiên Ma Hổ! Ngươi lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây mau, để ta tranh thủ thời gian khôi phục!" Diệp Viễn nói như pháo nổ liên hồi, thời gian vô cùng cấp bách.
Nguyễn Song Châu bỗng nhiên xuất thủ, hoàn toàn phong ấn đan điền của Lăng Cửu Sơn.
Với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, dung nhập thiên địa nhiều nhất chỉ có thể duy trì chống đỡ kéo dài áng chừng trăm hơi thở.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Viễn còn phải vận dụng Nhật Nguyệt Thiên Đồng phát động Mật Huyễn Thiên Kính, việc này với hắn mà nói là thách thức cực lớn.
Cho dù với thần hồn cường đại như của Diệp Viễn thì nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ mười mấy hơi.
Vẫn còn may, trong thời gian mười mấy hơi này, Diệp Viễn thông qua Lăng Cửu Sơn đã tìm được cha mẹ của Phương Tiêu.
Bây giờ công đã thành, chỉ chờ lui thân.
Mà trên thực tế, thời khắc nguy hiểm nhất bây giờ mới thật sự diễn ra!
Lúc này đã hiện thân, tối đa còn thời gian mười hơi liền sẽ bị cường giả tộc Thiên Ma Hổ phát hiện. Nếu như không nhanh chóng thoát đi, chỉ sợ sẽ không thể trốn thoát được nữa.
Nguyễn Song Châu chộp lấy Lăng Cửu Sơn kéo đi như kéo một con chó chết, Diệp Viễn thấy thế, trực tiếp thu mọi người vào Hạo Thiên Tháp, sau đó dùng một tia nguyên lực cuối cùng dung nhập vào thiên địa.
Chỉ là lần dung nhập thiên địa này, Diệp Viễn căn bản không kéo dài được bao lâu.
Lúc này, Diệp Viễn đã bất chấp đưa tới chú ý của tộc Thiên Ma Hổ rồi. Lần dung nhập thiên địa này, Diệp Viễn khó khăn lắm mới có thể đi tới bên ngoài lãnh địa vật tổ rồi không cách nào hành động nữa.
Có điều, Diệp Viễn sớm đã phân phó Nguyễn Song Châu, sau khi dung nhập thiên địa sẽ do hắn đến mang mọi người chạy trốn.
Dựa vào thực lực của Nguyễn Song Châu, người của tộc Thiên Ma Hổ muốn đuổi kịp cũng phải tốn một thời gian nhất định.
Lắc mình một cái, Diệp Viễn trực tiếp tiến vào Hạo Thiên Tháp.
"Đại ca, huynh… huynh không sao chứ?"
Lúc này Diệp Viễn toàn thân co quắp, toát ra mồ hôi lạnh, trạng thái vô cùng tệ.
"Đan… đan dược!" Diệp Viễn dùng hết chút sức lực cuối cùng để nói.
Lúc này Bạch Quang mới chợt tỉnh ngộ, Diệp Viễn đã sớm đưa đan dược khôi phục nguyên lực cùng hồn lực cho hắn rồi.
Hắn lập tức không do dự vội vàng đưa cho Diệp Viễn dùng.
Lúc này đây, Diệp Viễn thật sự đã đến tình cảnh sơn cùng thủy tận, ngay cả một tia nguyên lực cũng không còn dư.
Dung nhập thiên địa tuy có lợi hại nhưng lại tiêu hao quá nhiều nguyên lực. Cộng thêm đối phó với cường giả Thần Vương như Lăng Cửu Sơn, Diệp Viễn hầu như đã tiêu hao sạch hồn lực cùng nguyên lực.
Loại cảm giác này còn khó chịu hơn so với chết.
Đan dược vào bụng, từng đợt nguyên lực cùng hồn lực chảy vào ở trong thân thể, Diệp Viễn dần dừng co quắp, sắc mặt trắng bệch rốt cục cũng khôi phục được một chút sinh khí.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!