Chỉ có điều là thời điểm đỡ hai tay của Diệp Viễn, làm sao cũng không tới phiên bọn họ.
Phong Nhược Tình xoay người nhìn Diệp Viễn nâm trên đất không cách nào nhúc nhích, lập tức vội vàng đi qua đỡ hắn lẽn.
Được mỹ nhân ôm vào trong ngực dT nhiên là một việc vô cùng thỏa mãn, nhưng mà lúc này nửa cái mạng của Diệp Viên đều đi rồi, nào còn có tâm tư nhưvậy chứ?
Chí là ngửi thấy mùi hương thơm dịu nhàn nhạt tản ra từ trên người của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn cảm thấy tựa hồ có chút phấn chấn.
Phong Nhược Tình ngược lại cau mày, nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Viên cười thảm rồi một tiếng, bất lực nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Viển cười thảm rồi một tiếng, bất lực nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Viên cười thảm rồi một tiếng, bất lực nói: “Ngươi thấy ta giống là không có chuyện gì sao? Yên tâm đi, không chết được, chẳng qua là bây giờ không có cách nào nhúc nhích. Lục nhi nàng…”
Phong Nhược Tình lần nữa cau mày, nói: “Đều như vậy, còn nhớ đến tiểu thị nữ của ngươi!”
“Nàng thế nào rồi?”
Diệp Viền không để ý tới sự trách cứ của Phong Nhược Tinh, tự mình hỏi.
Phong Nhược Tình thở dài nói: “Có ngươi giúp nàng trấn áp hàn khí, tạm thời không có việc gì. Ta biết ngươi làm chuyện ngu ngốc, cho nên giao nàng cho Chí Nhu, sau đó tự mình tới.”
Diệp Viền nghe Phong Nhược Tinh nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm,
nói:
“Đa tạ, ngày sau nhất định có hậu tạ:
Người khác cảm ơn, Phong Nhược Tinh tát nhiên sẽ không để ờ trong lòng, bởi vì nàng cái gì cũng không thiếu!
Nhưng Diệp Viễn lại khác, hân Nguyên Khí tầng bốn là có thể luyện chế đan dược nhị giai siêu phấm, sự hậu tạ cúa hắn chính là báo vật vô giá!
“Khuyên ngươi không nên dính vào, ngươi khăng khăng không nghe! Quần tử báo thù mười năm không muộn, gấp cái gì chứ? Bây giờ thiếu chút nữa bỏ mạng rồi, hài lòng chưa?”
Phong Nhược Tinh lại không đề cập tới chữ “ơn”, thay vào đó là oán giận nói.
Lời này nghe lại không giống như là oán trách, ngược lại giống như sự quan tâm của cô vợ nhỏ.
“Ha… Ha ha, mười năm không muộn sao? Một giây ta cũng không chờ được! Tiếu nhân vật như vậy mà cần phải đợi mười năm, những người khác phái làm sao đây?”
Diệp Viên ngược lại bị xúc động nói.
Phong Nhược Tình nghe không hiếu ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn, có điều là ánh mầt hiện giờ của Diệp Viễn rất phức tạp, giống như là một lão nhân thấu hiếu thế sự, mà không phải một thiếu niên 15 tuổi.
Hần rốt cuộc đã trải qua cái gì? Tại sao có thể có loại ánh mắt tang thương thê lương này?
Phong Nhược Tinh không khỏi nối lẻn nghi ngờ.
Ngược lại Diệp Viễn phục hồi tinh thần lại trước, nói: “Trên người cúa ta có đan dược chữa thương, bảy giờ không nhúc nhích được, ngươi có thể giúp lấy ra hay không?”
‘Không…’
Phong Nhược Tình lập tức muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng nghĩ đến tình trạng lúc này của Diệp Viển, nhất thời lộ vẻ do dự.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!