Sau khi nghe Bạch Quang nói như thế sắc mặt Diệp Viễn lại càng thêm hoang mang.
Bạch Quang thật sự là một người đặc biệt, rõ ràng dòng máu này pha trộn của sự dũng mãnh lẫn tốc độ, nhưng vẫn không thể tìm ra được xuất thân của hắn.
Đương nhiên, nếu nói đến điểm giống nhất phải là tộc Lưu Quang Bạch Hổ.
“Ồ, đại ca, huynh xem giữa đời thứ 764 và 766 lại thiếu mất một linh vị. Lẽ nào là, tộc trưởng của tộc Thiên Ma Hổ đời này đã chết bất ngờ sao?” Bạch Quang hiếu kỳ nói.
Diệp Viễn nhìn qua, quả nhiên như vậy.
Theo lý mà nói, thực lực cường đại giống như tộc trưởng của tộc Thiên Ma Hổ, trừ phi trong tộc nảy sinh ra biến cố trọng đại, nếu không hoàn toàn không thể nào đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ như thế này.
Tộc trưởng đời này không phải đột nhiên mất mà là rời khỏi tộc Thiên Ma Hổ, không quay lại nữa.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện, khiến Diệp Viễn và Bạch Quang bị doạ một trận.
“Kẻ nào!” Nét mặt của Diệp Viễn trầm xuống.
Với thực lực của hắn mà lại không phát hiện ra được kẻ ẩn nấp đến gần, làm sao không khiến hắn kinh sợ cơ chứ?
Một người trung niên khoác một tấm áo choàng trắng chậm rãi bước ra từ lăng tẩm, tới trước mặt của Diệp Viễn và Bạch Quang.
“Ngươi chính là người canh giữ lăng tẩm?” Diệp Viễn hỏi.
Phương Tiêu có nghe nói qua, có những cường giả làm nhiệm vụ canh giữ lãnh địa tổ linh này. Xem ra, chính là lão nhân đang đứng trước mặt này rồi.
Còn về thực lực cảnh giới của người này, Diệp Viễn không thể nhìn thấu được.
Lão nhân áo trắng không trả lời câu hỏi của Diệp Viễn mà bình đạm nói: “Huyết mạch Long tộc vương, tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất, đáng tiếc… vẫn còn kém một chút. Nhưng mà, Thánh Long Lệnh vốn đã biến mất hơn mười vạn năm, không ngờ tới cuối cùng lại lọt vào tay ngươi. Nhìn ngươi còn trẻ như thế, có lẽ đó là mệnh của ngươi.
Nghe lão nhân áo trắng nói từng từ, trong lòng Diệp Viễn có vài phần kinh ngạc.
Dường như cảm thấy bản thân đứng trước mặt lão nhân này, giống như bị nhìn thấu hết tất cả!
Nhưng mà còn may là lão nhân này vẫn chưa nhìn ra được Bia Đá Hạo Thiên và Trấn Hồn Châu. Nếu không trước mặt lão ta, Diệp Viễn thật sự không thể thoát thân.
Trong lòng Bạch Quang kinh ngạc vạn phần, vậy mà người này chỉ cần một ánh mắt đã nhìn thấu bí mật trên người đại ca.
Lão nhân áo trắng vẫn không trả lời, quay đầu nhìn sang nhìn Bạch Quang, xem xét tỉ mỉ, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật!
Tuy là Bạch Quang tương đối không nhạy cảm nhưng cũng bị lão nhìn đến phát sợ.
“Không tệ, đích thực không tệ. Ngay cả trong thời đại Thần Đạo, Bạch Hổ hoàn toàn chưa từng xuất hiện. Không ngờ tới hôm nay, cuối cùng cũng đã sinh ra một đời Bạch Hổ hoàn mỹ!” Lão nhân áo trắng cảm thán.
Bạch Quang nghe xong cảm thấy vô cùng mù mịt, nhưng hắn cũng nghe ra, mình là hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ.
Nhưng Diệp Viễn ở bên cạnh toàn thân run rẩy, mở to mắt, không dám tin nhìn Bạch Quang.
“Hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ! Hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ. Ta thật ngốc, nên sớm nghĩ ra mới phải chứ!”
Bạch Quang ngơ ngác hỏi: “Đại ca rốt cuộc lão ta đang nói cái gì cái gì mà hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ vậy?”
Lão nhân áo trắng nhìn Diệp Viễn đầy ẩn ý, lộ ra vài phần ngạc nhiên: “Ngươi vậy mà cũng biết được hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ, ta còn cho rằng chỉ có bốn người thần thủ vệ lăng tẩm như lão nhân ta mới biết đc bí mật của Thần Vực này!”
Hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ, Diệp Viễn đã từng thấy nó trong một cuốn sách cổ, nhưng trong đó chỉ mô tả hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ rất mơ hồ, nên Diệp Viễn hoàn toàn không nghĩ tới.
Trên thực tế, Diệp Viễn cũng không dám nghĩ tới, Bạch Quang là hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ trong truyền thuyết!
“Tứ Đại Thần Thú tuy hiện tại ở nhiều nơi nhưng hàng ngàn năm trước đây, họ đều có một tổ tiên. Thần Thanh Long phương Đông, thần Chu Tước phương Nam, thần Huyền Vũ phương Bắc. Đầu tiên, bốn vị thần thú không phải chỉ là một chủng tộc, mà là… chỉ bốn vị thần đạo đáng sợ. Bốn vị là tổ sư của Tứ Đại Thần Thú hiện tại, cũng chính là huyết mạch thuần khiết của Tứ Đại Thần Thú, Tứ Đại Thần Thú sau họ tuy được gọi là Tứ Đại Thần Thú nhưng cũng là độ thuần khiết không thể nào so với tổ sư của bọn họ. Nhưng trong đó, có một thân thể gần với huyết mạch thuần khiết của Tứ Đại Thần Thú nhất được gọi là hậu thế hoàn mỹ của tứ tượng thần thú!” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Nghe sự giải thích của Diệp Viễn, Bạch Quang bị doạ cho một trận.
“Đại ca, huynh nói như vậy… đệ chính là hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ trong tứ tượng thần thú này?” Bạch Quang vừa kỳ quái vừa nói.
Diệp Viễn cười khổ nói: “Ta cũng chỉ là xem được một vài chữ trong sách cổ viết, còn chuyện đệ có phải hay không, ta cũng không dám khẳng định. Nhưng mà nghe ý mà lão nhân ấy nói thì có lẽ là đệ rồi.”
Lão nhân áo trắng cười lạnh nói: “Nếu như hắn không phải là hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ, vậy ngươi cho rằng hiện tại bọn ta có thể đứng yên đây mà nói sao?"
Diệp Viễn nghe xong hít sâu một hơi, quả thật thực lực của lão nhân áo trắng này hắn chưa gặp lần nào trong đời.
Cho dù là Thập Đại Thần Vương, Diệp Viễn cũng không dám bảo đảm có thể thắng được lão nhân này.
Có lẽ trong lãnh địa tổ linh này, bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều so với Thập Đại Thần Vương!
“Nhưng mà, đây không phải lãnh địa tổ linh của tộc Thiên Ma Hổ sao? Hắn là hậu thế hoàn mỹ của Bạch Hổ thì có liên quan gì tới ngươi?” Diệp Viễn không vui hỏi.
Người canh giữ lăng tẩm hừ lạnh nói: “Nơi đây không phải là lãnh địa tổ linh của tộc Thiên Ma Hổ mà là lãnh địa tổ linh của tộc Bạch Hổ! tộc Thiên Ma Hổ chỉ là một bộ phận của tộc Bạch Hổ mà thôi! Đến đời nay, những người canh giữ lăng tẩm như bọn ta cũng chẳng thèm quan tâm những chuyện đó, cho nên mới miễn cưỡng thừa nhận là cao thủ của tộc Thiên Ma Hổ, trước khi chết vào tọa hoá (chỉ hoà thượng của đạo phật ngồi thiền rồi chết) ở tổ linh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!