Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Tế đàn của tông miếu tộc Thiên Ma Hổ là nơi chuyên dùng để thờ cúng tổ linh.  

             Tất nhiên, nơi này còn có một chức năng khác, đó chính là nơi giao tiếp với những người thủ lăng.  

             Lúc này, đại trưởng lão đã tắm rửa thay quần áo xong, dọn bàn hương án và các đồ tế lễ cần thiết.  

             Vài vị cường giả Thần Vương đều cung kính đứng bên cạnh, vẻ mặt trang nghiêm.  

             Làm xong công tác chuẩn bị, đại trưởng lão kính cẩn cầm ra ba nén hương, trịnh trọng thắp lên, sau khi khấn bái ba cái thì cắm vào bình hương.  

             “Hôm nay có hai người ngoại tộc xâm nhập vào nơi an nghỉ của tổ linh, quấy rầy sự thanh tịnh của các ngài. Đứa con bất hiếu Bàn Am trong lòng sợ hãi, xin mời tổ linh hiển linh cho phép ta tiến vào tổ linh, truy bắt người ngoại tộc!”  

             Đại trưởng lão nói từng chữ cực kỳ thành kính.  

             Sau khi nói xong, trận pháp trên tế đàn bỗng nhiên sáng rực, lư hương phía trên lượn lờ hương khói, giống như bị thứ gì đó cắn nuốt, biến mất không thấy đâu.  

             Trên mặt Bàn m hiện lên vẻ chờ mong, loại chuyện này đời nào người thủ lăng đồng ý chứ?  

             Mười lăm phút sau, rốt cuộc trên tế đàn có phản ứng. Vẻ mặt đại trưởng lão hưng phấn không thôi, nhìn chằm chằm ba nén hương đang dần bị đốt thành tàn hương.  

             Tro hương bay lơ lửng, dần dần ngưng tụ thành hình chữ.  

             Tất cả Thần Vương đều không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ đang thành hình, nhưng chẳng bao lâu, biểu tình trên mặt bọn họ trở nên vô cùng khó coi.  

             Mà đại trưởng lão thì không cần phải nói, mặt u ám đến muốn chảy nước.  

             Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên đại trưởng lão giao tiếp với người thủ lăng. Nhưng mà ký tự xuất hiện lần này khiến hắn ta vô cùng khó hiểu, cũng khiến vô cùng ngột ngạt.  

             Hương nhang ngưng tụ thành một chữ thật to: CÚT!  

             “Tại sao có thể như vậy? Những lần giao tiếp trước đây với người thủ lăng, hoặc là được, hoặc là không được, bỗng dưng hiện ra chữ “cút” là ý gì vậy?” Một vị Thần Vương nghi hoặc hỏi.  

             “Này thì có gì khó hiểu? Đương nhiên là không được phép rồi! Nhưng vấn đề là tại sao người thủ lăng muốn dùng từ này chứ?” Một Thần Vương khác nói.  

             Chữ này, thật sự không khách khí chút nào.  

             “Chỉ sợ người thủ lăng thực sự nổi giận, nếu không bọn họ cũng không dùng từ này để đáp lại! Chẳng lẽ là do chúng ta không bảo vệ tốt lãnh địa tổ linh làm cho bọn họ nổi giận sao?”  

             Đại trưởng lão vô cùng khó coi, hắn sống đến từng bó tuổi như này rồi chưa bao giờ gặp loại tình huống này.  

             “Thu hương án lại đi, xem ra chúng ta đành phải ôm cây đợi thỏ! Rất có thể người thủ lăng muốn tự mình động thủ.” Đại trưởng lão thở dài một hơi nói.  

             Dù thực lực của hắn có cường đại thế nào thì khi đối mặt với người thủ lăng vẫn tồn tại một sự sợ hãi vô hình.  

             Ở nơi trú ngụ của tổ linh, người thủ lăng chính là nhân vật cường đại nhất! Không cần biết hắn có phải Thần Vương đỉnh cấp hay không thì cũng không được phép làm trái ý tứ của đối phương.  

             …  

             Cùng lúc đó, trong lãnh địa của Bạch Hổ, Nhung Côn cũng nhận được tin tức truyền đến.  

             “Ngươi nói cái gì? Bọn họ có thể đi vào lãnh địa tổ linh của tộc Thiên Ma Hổ? Nơi đó chính là tuyệt địa đấy!” Nghe được cái tin tức như vậy, Nhung Côn khiếp sợ nói.  

             “Đúng vậy, đại trưởng lão! Theo tin tức bên kia truyền về, Lăng Cửu Sơn suýt bị Diệp Viễn bắt được, sau đó kinh động đến đại trưởng lão của tộc Thiên Ma Hổ, Bàn m! Cuối cùng Diệp Viễn bị chặn lại. Nhưng mà Diệp Viễn cũng trốn được vào lãnh địa tổ linh rồi.”  

             Nhung Côn thở dài một tiếng nói: “Có thể thoát thân từ tay Bàn m đã là kỳ tích rồi! Tổ linh quả thật là lối thoát duy nhất. Nhưng mà bọn họ đi vào nơi đó rồi thì cơ hội sống sót cũng không lớn! Chỉ sợ là Bàn m đã phong tỏa hoàn toàn bên ngoài tổ linh. Cho dù bọn họ có thể thoát khỏi lãnh địa tổ linh thì cũng có mà chạy đằng trời!”  

             Vị Thần Vương phía dưới đang vô cùng kinh hãi, lúc nhận được tin tức đó cũng bị chấn động hồi lâu.  

             Đừng nói là Diệp Viễn, chính hắn cũng khó mà đào thoát ngay dưới mí mắt Bàn m được, hơn nữa còn xông vào tận lãnh địa tổ linh!  

             Nhưng mà, Diệp Viễn làm được! Hắn không chỉ an toàn trốn thoát, mà còn vào được cấm địa đó!  

             Không thể không nói đây chính là kỳ tích!  

             “Đại trưởng lão, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?” Cường giả Thần Vương hỏi.  

             Nhung Côn trầm mặc một lúc rồi phân phó: “Triệu tập cường giả trong tộc nhanh chóng đến biên cảnh, tạo áp lực cho tộc Thiên Ma Hổ! Bây giờ chúng ta chỉ có thể làm như vậy, hy vọng Bạch Quang được trời phù hộ, có thể đi ra từ lãnh địa tổ linh tộc Thiên Ma Hổ.”  

             Vẻ mặt vị Thần Vương kia khó xử đáp: “Vâng.”  

             …  

             Nguyệt Mộng Ly vừa mới phá quan mà ra, Bạch Phách đã tìm đến tận cửa.  

             Nhìn sắc mặt của Bạch Phách, Nguyệt Mộng Ly chỉ biết rằng có lẽ Diệp Viễn đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn rồi.  

             “Bạch trưởng lão, Viễn ca… thế nào rồi?” Nguyệt Mộng Ly chủ động mở miệng hỏi trước.  

             Bạch Phách ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn đem tin tức mà đại trưởng lão nhận được nói một lần.  

             Vừa lúc nãy, đại trưởng lão Nhung Côn cố ý mời hắn gia nhập, muốn hắn đến truyền tin tức này cho Nguyệt Mộng Ly, đây mới là điểm quan trọng.  

             Sau khi Nguyệt Mộng Ly nghe xong chỉ cười nói: “Thì ra là thế, nếu Bạch trưởng lão đã đến đây, không bằng vào ngồi uống chén trà đi?”  

             Bạch Phách bị thái độ của Nguyệt Mộng Ly làm cho sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ Nguyệt cô nương không lo lắng cho Diệp công tử chút nào sao?”  

             Nguyệt Mộng Ly cười nhẹ nói: “Đương nhiên phải có chút lo lắng rồi, nhưng mà… Viễn ca nhất định có thể an toàn trở về.”  

             Bạch Phách nghe xong lại càng kinh ngạc, vừa rồi hắn đã nói rõ lãnh địa tổ linh có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng Nguyệt Mộng Ly vẫn vững tin như vậy.  

             Sự tự tin đó, rốt cuộc là từ đâu ra?  

             …  

             Chỉ một lát sau, người thủ lăng lại xuất hiện trước mặt Bạch Quang và Diệp Viễn.  

             “Xuất hiện cả đi!”  

             Thanh âm của người thủ lăng quan quẩn vang khắp đại điện, chẳng mấy chốc, từng thân ảnh xuất hiện, trong đại điện lập tức tăng hơn mười người!  

             Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viễn và Bạch Quang rất nghi hoặc.  

             “Đây… bọn họ là ai vậy?” Bạch Quang thắc mắc.  

             Người thủ lăng cười cười: “Bọn họ cũng là người thủ lăng.”  

             “Có… nhiều người thủ lăng như vậy?” Bạch Quang nghe vậy vô cùng kinh ngạc.  

             “Ta đã bao giờ nói người thủ lăng chỉ có mình ta?” Người thủ lăng châm chọc.  

             Bạch Quang: “…”  

             “Ta là Phàn Lân, là thủ lĩnh của đám người thủ lăng cho tộc Bạch Hổ. Người thủ lăng chúng ta đều là truyền thừa nhất mạch, nhưng sứ mệnh thì không bao giờ thay đổi, chính là bảo vệ lãnh địa tổ linh, bảo vệ tộc Bạch Hổ. Nếu tộc Bạch Hổ gặp phải hoàn cảnh diệt tộc, chúng ta sẽ là lá chắn cuối cùng!” Phàn Lân nói.  

             Bạch Quang nghe vậy không khỏi sửng sốt, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói với Phàn Lân: “Để bảo vệ tộc Bạch Hổ, Phàn Lân đại nhân và chư vị vất vả rồi, xin nhận một lạy này của Bạch Quang!”  

             Phàn Lân khẽ gật đầu: “Chúng ta là người thủ lăng nhất mạch, lại có thể nhận được một cái cúi đầu này của ngươi! Có lẽ trong tương lai, tộc Bạch Hổ của chúng ta sẽ tôn ngươi làm chủ, cái cúi đầu hôm nay, ta sẽ nhận thay chư vị tổ linh! Tốt lắm, kết trận!”  

             Phàn Lân vừa dứt lời, các người thủ lăng khác đã nhanh chóng di chuyển đến những vị trí khác, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, hiển nhiên đã luyện tập trận pháp này cực kỳ nhuần nhuyễn rồi.  

             Diệp Viễn ở một bên nhìn cũng kinh hãi không thôi.  

             Đám người thủ lăng này thật sự sâu không lường được! Hắn không thể tưởng tượng nổi tộc Bạch Hổ vậy mà còn giấu một cỗ lực lượng đáng sợ thế này.   

Nhấn Mở Bình Luận