Biểu cảm của Ngao Kiếm Ba vô cùng khó coi, toàn bộ đòn đánh của hắn lại bị Long Đằng phá bỏ một cách nhẹ nhàng!
Đối mặt với sự chế nhạo của Long Đằng, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà tiếp nhận.
"Rốt cuộc các hạ là ai? Tại sao lại biết rõ võ kỹ của Long tộc như vậy?" Ngao Kiếm Ba trầm giọng nói.
Ngao Kiếm Ba biết, hắn không phải là thua ở thực lực, mà là thua ở lĩnh ngộ võ kỹ của Long tộc.
Lĩnh ngộ của Long Đằng đối với Ngao Thị Thiên Long Quyết còn sâu hơn cả trưởng lão của Long tộc không biết là bao nhiêu lần, làm sao hắn có thể không bại cho được?
“Hừ, Ngao Thị Thiên Long Quyết của Ngao Tinh Hàn chính là do ta đã dạy. Ngươi nói xem ta là ai hả?” Long Đằng nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt của Ngao Kiếm Ba lập tức thay đổi, kinh ngạc nói: "Ngài… ngài là tiền bối của Long tộc bọn ta sao? Không biết danh húy của tiền bối là gì?"
Tính từ thời đại của Long Đằng thì đã trôi qua được năm vạn năm thời quang rồi, có rất nhiều thứ đã sớm bị lãng quên.
Ai đã dạy cho Ngao Tinh Hàn, trừ người cùng thời đại với Ngao Khiên ra, thì sớm đã không còn người biết đến rồi.
"Ta là ai, người không cần biết. Ngươi nhớ lấy, Diệp Viễn sẽ đến tộc Thanh Long, nhưng mà khi nào thì hắn đi, sẽ do hắn tự mình quyết định, không phải là do ngươi! Ngươi yên tâm, Diệp Viễn so với bất kỳ ai trong tộc các ngươi, đều thích hợp làm tộc trưởng kế nhiệm này. Bây giờ, có thể cút bao xa thì cút bao xa cho ta!” Long Đằng trầm giọng nói.
Sắc mặt của Ngao Kiếm Ba vô cùng khó coi, nam nhân mặc áo choàng đen này đột nhiên từ đâu mọc ra, quá khắc hắn rồi!
Trước mặt người này, thực lực mà hắn có thể phát huy ra mười phần cũng không bằng một phần của người ta, làm sao mà đánh lại được?
Mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng Ngao Kiếm Ba cũng chỉ có thể cúi người nói: "Vâng, tiền bối! Lời nói này, Ngao Kiếm Ba sẽ mang đến cho tộc trưởng!"
Chứng kiến được thực lực của Long Đằng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Viễn.
Chẳng trách Diệp Viễn có thể luyện Long Ba đến linh cấp, hóa ra là vì sau lưng có cao nhân của Long tộc chỉ dạy.
Có điều bọn họ đều biết, Diệp Viễn có thể ở cái tuổi này tu luyện đến linh cấp, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài!
Đừng nhìn Long Cẩm Hào trẻ tuổi như vậy, nhưng thực ra hắn cũng đã mấy trăm tuổi rồi. Hắn tu luyện Long Ba đến thiên cấp cũng phải mất hàng trăm năm.
Nhưng mà tuổi của Diệp Viễn đã đặt ra ở ngay đây rồi, tu luyện đến linh cấp, căn bản là quá biến thái đi.
Sau khi Long Đằng trở về, Diệp Viễn vô cùng mừng rỡ nói: "Tiền bối, người đã hoàn toàn hồi phục rồi sao?"
Long Đằng cười nói: "Ha ha, đây không phải đều là nhờ phúc của ngươi hay sao?"
Trong thời gian này, Long Đằng luôn ở trong trạng thái bế quan tu luyện. Lần này xuất quan, hắn đã nhờ vào lực lượng của Uẩn Thần Thạch mà cuối cùng cũng hoàn toàn hồi phục.
Diệp Viễn cười nói: "Tiền bối còn khách sáo với ta làm gì? Chỉ là người bảo ta làm tộc trưởng của Long tộc, không phải là đang nói đùa đấy chứ?"
Long Đằng nói: "Đương nhiên không phải nói đùa! Xem ra, ta gặp phải ngươi đã là định mệnh sắp đặt từ lâu rồi. Thật không ngờ được lúc lão phu còn sinh mệnh lại có thể gặp được một người có lực lượng huyết mạch giống ngươi như vậy!"
Long Đằng mơ hồ nói, Diệp Viễn biết là hắn đang nói đến Long Hồn phản tổ.
“Các vị khách quý, tộc Bạch Hổ đã chuẩn bị xong phòng khách cho mọi người rồi, mọi người vẫn là nên về nghỉ ngơi trước đi.” Nhung Côn nhìn thấy cảnh tượng có chút bối rối, kịp thời bước ra giải vây.
Ngao Kiếm Ba hừ lạnh nói: "Côn huynh, phải xin lỗi rồi! Chuyện này vô cùng hệ trọng, lão phu phải gấp rút trở về tộc. E rằng ngày mai sẽ không thể tham dự lễ phong thiếu chủ được rồi, liền ở đây cáo từ trước!"
Nhung Côn biết Ngao Kiếm Ba không thể đợi được nữa, cũng không giữ hắn ta lại làm gì, chỉ chắp tay lên nói: "Đã vậy, Kiếm Ba huynh đi cẩn thận!"
Ngao Kiếm Ba cũng đáp lễ rồi rời đi cùng Long Cẩm Hào và những người khác.
Một đám người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên có sự thay đổi kỳ lạ!
Bầu trời phía trên của toàn bộ tộc Bạch Hổ đột nhiên biến thành một màu đỏ huyết, giống như toàn bộ bầu trời đều bị ngọn lửa thiêu đốt vậy.
"Bùm!"
Trên bầu trời đột nhiên nổi lên một tia máu, một tiếng nổ dữ dội vang lên, Ngao Kiếm Ba vừa mới bay đi không xa, đột nhiên bị kích phải một đòn rơi thẳng xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bầu trời đầy máu, hệt như bị cái nắp bao phủ lại, lập tức bao trùm cả lãnh địa của toàn tộc Bạch Hổ.
Vầng sáng màu đỏ xuất hiện vô cùng đột ngột khiến mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị. Mà những biến động từ cái lồng chụp khổng lồ kia đã khiến cho Thần Vương đỉnh tiêm như Nhung Côn cũng phải sợ hãi.
Mạnh như Ngao Kiếm Ba, vậy mà lại bị màn huyết quang này đánh cho một kích đến giờ đây sống chết còn chưa biết!
"Là ai, cư nhiên lại dám bố trí đại trận đáng sợ như vậy ở tộc Bạch Hổ bọn ta, đến cả bọn ta còn… có thể không hay biết gì?"
Khuôn mặt của Nhung Côn u ám đến mức gần như có thể nhỏ ra cả nước.
Đây là đại bản doanh của tộc Bạch Hổ, người ngoài lẻn vào nơi này, âm thầm bố trí một tòa đại trận đáng sợ như vậy, đại trưởng lão đây cư nhiên lại không hề hay biết.
Loại chuyện này, nghĩ thôi cũng cảm thấy kinh người!
Vả lại, bọn họ thậm chí còn không biết đối phương là ai và mục đích của họ là gì.
"Đây là Chư Thiên Phù Đồ Diệt Thần Trận, trận pháp thần đạo! Trận này một khi có cường giả thần đạo chủ trì thì tiêu diệt cường giả Thần Cảnh cũng không thành vấn đề! Tuy rằng trận pháp trước mắt này không tới mức là thần cấp, nhưng để đối phó với cường giả cảnh giới Thần Vương thì cũng đã đủ lắm rồi!” Diệp Viễn nhận ra đại trận này, trầm giọng nói.
Lời nói của Diệp Viễn khiến mọi người đều há hốc mồm kinh sợ.
Trận pháp thần đạo, đây là một thuật ngữ mà mọi người chỉ cần nghe thôi là đã phải sợ hãi.
Vào lúc này, một bóng người mờ nhạt xuất hiện ở phía trên của đại trận.
"Ha ha, đều ở đây cả rồi! Tứ Tượng gia tộc cùng nhau tụ hội tại tộc Bạch Hổ, thật là biệt khai sinh diện! Điện chủ của bọn ta đã ngưỡng mộ cái tên Tứ Tượng gia tộc từ lâu rồi, muốn mời các vị trưởng lão đi qua hàn huyên. Không biết là các vị định trói tay chịu trận hay là để bọn ta dùng Chư Thiên Phù Đồ Diệt Thần Trận đánh chết các vị xong rồi đem về hả?"
Một gã cường giả thân mặc một bộ y phục xanh lam nhạt chậm rãi bước ra, dùng giọng điệu chế giễu nhạo cợt cường giả của Tứ Tượng gia tộc.
Khí tức trên thân của tên này cực kỳ cường đại, e rằng cũng là một vị Thần Vương đỉnh phong!
Nhung Côn hừ lạnh nói: "Rốt cuộc các hạ là ai? Giấu đầu lòi đuôi thì tính là bản lĩnh gì chứ!"
"Ha ha, ta là ai thì Nhung Côn đại trưởng lão không cần biết làm gì. Điện chủ nhà bọn ta muốn làm một việc lớn, việc lớn này lại cần có sự hợp tác của các vị trưởng lão. Vừa hay, hôm nay mọi người đều tụ tập đông đủ, đỡ phải phiền bọn ta đi mời từng người một rồi.” Thần Vương áo xanh cười nhạt nói.
Mặt Nhung Côn trầm như nước, hừ lạnh một tiếng: "Lão phu chỉ muốn biết, làm sao các hạ lẻn được vào lãnh địa vật tổ của bọn ta và bày ra đại trận lớn như vậy?"
Thần Vương áo xanh cười nói: "Nói cho trưởng lão biết cũng vô phương, dù sao thì từ hôm nay trở đi, tộc Bạch Hổ cũng sẽ bị xóa danh ra khỏi Thần vực!"
"Cẩn thận!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!