Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Diệp Viễn xua tay, mất kiên nhẫn nói: "Đừng có ở trước mặt ta giở mấy trò này. Nói cho ta biết tại sao ngươi lại bị nhốt ở chỗ này."  

             Hai người đều sửng sốt, Võ La nói: "Kỳ thật ta xuất thân là tộc Trấn Võ Bạch Hổ, khi còn trẻ, vì có ân oán với một trưởng lão trong tộc, trong cơn giận dữ đã giết chết đối phương. Sau đó ta đã trốn thoát khỏi tộc Bạch Hổ. Không ngờ 200 năm sau lại bị bắt trở về."  

             Diệp Viễn nghe xong gật đầu nói: "Được rồi, ta đồng ý, ký kết khế ước linh hồn đi. Hai ngàn năm coi như là sự trừng phạt."  

             Võ La sửng sốt, đến lúc phản ứng lại được thì vui vẻ vô cùng.  

             Hắn không ngờ rằng Diệp Viễn lại cho qua chuyện vừa rồi dễ dàng như vậy.  

             Theo hắn thấy, Diệp Viễn nhất định cần trợ thủ cường đại hơn, bởi vậy mới đưa được bọn họ ra. Nhưng lần trước hắn xúc phạm Diệp Viễn là một tên mù, nếu Diệp Viễn còn để bụng, nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.  

             Chẳng ngờ Diệp Viễn chỉ qua loa thêm một ngàn năm thời gian đã đồng ý.  

             Một ngàn năm có thể hơi dài, nhưng so với ở trong địa lao Bạch Hổ, hắn nguyện ý ở bên ngoài hơn.  

             Với một cường giả bị nhốt mấy ngàn năm mà nói, không có gì quý hơn tự do.  

             "Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi rất nhiều! Đừng nói là hai ngàn năm, ba ngàn năm ta cũng nguyện ý!" Võ La hào hứng nói.  

             Võ La không nói gì, lập tức lập định khế ước linh hồn với Diệp Viễn, làm nô bộc của Diệp Viễn trong hai ngàn năm.  

             Kì thực lòng dạ Diệp Viễn không hẹp hòi đến loại trình độ vì một hai câu nói mà nhất nhất phải báo thù. Hắn dẫn người đi ra ngoài có một điều kiện, đó là người đó không được có tội ác tày trời gì.  

             Võ La chính là bởi vì ân oán mà giết trưởng lão, loại chuyện này đối với tộc Bạch Hổ mà nói là trọng tội, kỳ thực những chuyện xảy ra trong góc xó của Thần Vực mỗi ngày, cũng không tính là chuyện không thể tha thứ được.  

             Hơn nữa Võ La có thể tu luyện đến cảnh giới như thế, hơn nữa có thể giết chết trưởng lão tộc Bạch Hổ đã nói lên thực lực của hắn mạnh bao nhiêu.  

             Thấy Võ La thoát khỏi vòng vây, Khương Thái Thương vô cùng lo lắng.  

             “Đại… đại nhân, còn ta… còn ta thì sao?” Khương Thái Thương lắp bắp, mồ hôi cũng toát ra hết cả.  

             Diệp Viễn “Ồ” một tiếng, nói “Ngươi nói đi.”  

             Khương Thái Thương thấp thỏm không yên kể ra câu chuyện của mình, có chút kỳ quái.  

             Hắn tuy là nhân tộc, nhưng là kẻ tu luyện kỳ tài.  

             Nói trắng ra, hắn là một tên trộm!  

             Khương Thái Thương tuy có thực lực nhưng cũng không sửa được thói ăn trộm. Năm nghìn năm trước, tộc Bạch Hổ đã tổ chức đại điển tế tự, chuẩn bị vài tế phẩm đỉnh tiêm cho linh thể Bạch Hổ, ai mà biết được tên tiểu tử này lại dám trộm những tế vật đó trốn mất.  

             Linh thể Bạch Hồ không thiếu những vật phẩm tế đó, nhưng cái giá trị của nó là nằm ở tín ngưỡng của tộc Bạch Hổ.  

             Những tế phẩm đó chính là đại diện cho sức mạnh tín ngưỡng của tộc Bạch Hổ, vậy mà lại bị Khương Thái Thương trộm đi mất, tộc Bạch Hổ có thể không tức giận hay sao?  

             Vì thế ngay lúc đó tộc trưởng tộc Bạch Hổ trưởng tự thân xuất mã, đuổi giết hắn suốt hai năm, rốt cuộc cũng bắt được hắn về.  

             Có thể chạy thoát khỏi tay tộc trưởng tộc Bạch Hổ suốt hai năm, Khương Thái Thương coi như cũng đủ để kiêu ngạo.  

             Nghe xong những chuyện Khương Thái Thương trải qua, Diệp Viễn cũng không do dự liền đưa hắn ra ngoài.  

             Kể từ đó, bộ ba này chính thức được hình thành. Thực lực của những người khác hiển nhiên thấp hơn ba người bọn họ, cho nên Diệp Viễn cũng không nghĩ nhiều.  

             Về phần Ngao Khiên, Diệp Viễn cũng hỏi qua tình huống của hắn.  

             Kết quả, nguyên nhân vì sao hắn bị bắt vào khiến Diệp Viễn sửng sốt.  

             Tên này ở trong một bí cảnh nuốt một cây Hạc Tinh 50 vạn năm, kết quả bị tộc Bạch Hổ bắt được.  

             Hạc Tinh không phải là Bạch Hạc thành tinh, mà là một loại linh dược để kéo dài tuổi thọ, không còn nằm trong phạm trù linh dược cấp chín nữa.  

             Hạc Tinh 50 vạn năm đủ để kéo dài tuổi thọ của một người lên hơn gấp đôi!  

             Lúc ấy Ngao Khiên cũng gấp đến đỏ mắt, mắt thấy đại nạn ập xuống, chỉ còn biết ngồi chờ chết, làm sao lo lắng có còn đắc tội tộc Bạch Hổ hay không nữa, chỉ còn biết vội vã nuốt luôn.  

             Kết quả, hắn sống đến hiện tại, nhưng cũng bị khóa chết trong địa lao của tộc Bạch Hổ, trọn đời không được trở mình!  

             Ngay lúc đó tộc trưởng tộc Bạch Hổ đã nói, không phải ngươi nuốt Hạc Tinh sao, vậy cho ngươi ở trong địa lao của tộc Bạch Hổ ta từ từ hưởng thụ một chút mùi vị chờ chết!  

             Tộc Bạch Hổ đã phong ấn yêu đan của Ngao Khiên và khóa chặt lực lượng huyết mạch của hắn, hắn không thể làm gì trong địa lao này mà chỉ có thể trơ mắt nhìn.  

             Thoáng một cái đã hơn hai vạn năm trôi qua!  

             Nếu không phải có Diệp Viễn, hắn thật sự chỉ đành ở đây trơ mắt chờ chết.  

             Tuy rằng thực lực của ba người này rất mạnh, nhưng bị phong ấn trong địa lao của Bạch Hổ này ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.  

             Cho dù Diệp Viễn thả bọn họ đi, mấy ngàn năm cũng khó có thể trở lại đỉnh phong.  

             Thực lực hiện tại, cũng chỉ ở đẳng cấp của Thần Vương bình thường, còn kém quá xa so với thời kỳ đỉnh cao của bọn họ.  

             Khi đến cảnh giới Thần Vương, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.  

             Trừ khi là thiên tài vô song như Thập Đại Thần Vương, còn đối với nhiều cường giả Thần Vương, có khi cả đời cũng chỉ được có vậy.  

             Diệp Viễn đưa ba người bọn họ đi ra ngoài, Nhung Tiêu tự dưng đổi giọng răn đe.  

             Sắc mặt hắn trầm như nước, lạnh lùng nói: “Ba người các ngươi tự biết chuyện của mình, các ngươi đều là kẻ thù không đội trời chung của tộc Bạch Hổ ta! Diệp Viễn là cứu tinh của tộc Bạch Hổ nên ta mới tha cho ba người các ngươi. Nhưng… ta cũng có thỏa thuận với Diệp Viễn, sau khi trả lại tự do cho các ngươi, nếu các ngươi dám làm phiền tộc Bạch Hổ, hắn sẽ tự tay giết ba người các ngươi! Đừng có hoài nghi lời nói của ta, nếu Diệp Viễn muốn giết các ngươi e rằng chỉ cần mấy chục năm! Một ngàn năm sau, các ngươi còn không xứng nâng giày cho hắn! Đi theo hắn, có lẽ là điều may mắn nhất trong đời ba người các ngươi!"  

             Ba người vừa nghe lời này của Nhung Tiêu thì vẻ mặt lập tức thay đổi, Diệp Viễn hiển nhiên là một người rất không tầm thường.  

             Hơn nữa, như Nhung Tiêu đã nói, Diệp Viễn chính là cứu tinh của tộc Bạch Hổ.  

             Nhưng là việc gì mà lại khiến tộc Bạch Hổ có thể thả ba người nặng tội nhất ở địa lao?  

             Ba người này đều không ngu ngốc, biết rằng trước đây bọn họ đã quá coi thường Diệp Viễn.  

             Sau khi niềm vui được ra khỏi ngục lắng xuống, bọn họ biết mình dường như đã đi theo một vị chủ nhân tuyệt vời!  

             Đặc biệt là Ngao Khiên, hắn biết Long Đằng là loại tồn tại gì.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận