Mắt thấy Long Đằng ung dung mà nói như thế, sắc mặt Ngao Đạc khó coi không gì sánh được.
Đi vào lãnh địa tổ linh, phải đối mặt với khảo nghiệm của người thủ lăng mộ. Nếu như không có bản lĩnh chân chính thì chẳng khác nào vào đi chịu chết.
Nếu như Long Đằng đã dám nói ra, chắc chắn là đối với Diệp Viễn hiển nhiên phải có lòng tin thật sự.
Vừa nói như vậy, trong lòng Ngao Đạc đã lung lay rồi.
Trong chớp mắt Diệp Viễn đã có được sự thừa nhận của người thủ lăng, chẳng khác nào đã ngồi lên cái ghế tộc trưởng của Long tộc, đến lúc đó chắc chắn là hắn không còn có cơ hội sống sót rồi.
Đứng ở một bên, Diệp Viễn cứ im lặng nửa câu cũng không nói gì, bởi vì Diệp Viễn biết Long Đằng muốn mượn mình để trút cơn giận, hắn đương nhiên sẽ không tự dưng mà cụt hứng vì vài lý do cỏn con này.
Nhưng có điều hắn cũng nhận ra, Long Đằng thật có ý định đưa hắn lên làm tộc trưởng Long tộc, thay vào chỗ của Ngao Đạc.
Còn về nguyên nhân, Diệp Viễn cũng có thể đoán ra vài phần.
Hết giận chỉ là một phương diện mà thôi, thậm chí có thể nói là tiện tay một công đôi chuyện.dụng ý thật sự của Long Đằng là muốn lấy Diệp Viễn ra để báo thù Long tộc.
Trong cuộc chiến ở tộc Bạch Hổ, hiển nhiên Long Đằng cũng cảm nhận được thực lực cường đại hiện tại của Cơ Thương Lan và Dược Vương Điện. Hắn cũng biết một mình Diệp Viễn khó mà chống lại được quá nhiều người, chỉ có thể nghĩ tới việc lấy cách này ra để giúp cho Diệp Viễn mà thôi.
"Hừm! Coi như Diệp Viễn có Thánh Long Lệnh thì sao? Long Hồn Phản Tổ thì sao? Nói cho cùng, hắn chỉ là con người! Long Đằng, ngươi cũng chỉ là một kẻ phản bội của Long tộc, hiện tại ngươi mang cả nhân loại đến Long tộc ép vua nhường ngôi, không cảm thấy quá buồn cười hay sao?"
Lúc này Ngao Đạc đứng ở thế khó xử, Ngao Kiếm Ba liền đứng ra.
Hắn một mực nói tới xuất xứ thân phận nhân tộc của Diệp Viễn, lại nói móc Long Đằng là phản đồ, liên tục buông lời lẽ sắc bén phản kích.
Có điều lời này vừa nói ra, bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề kỳ dị.
Sắc mặt của Diệp viễn hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thật không? Lúc đầu Diệp mỗ không chút hứng thú với việc làm tộc trưởng của Long tộc, thế nhưng ngươi có gan nói những lời này thì lần này ta sẽ xông vào lãnh địa tổ linh một lần! Diệp mỗ có tư cách làm tộc trưởng của Long tộc hay không, lời của ngươi hay ta nói ra cũng coi như là không tính đi. Nhưng nếu người thủ lăng nói… thì chắc chắn lời của hắn phải có trọng lượng đúng không?"
Lời nói của Diệp Viễn làm cho sắc mặt đám ba người Ngao Kiếm Ba trở nên càng thêm khó coi.
Diệp Viễn thật sự không có hứng thú với vị trí tộc trưởng của Long tộc, thế nhưng hắn quyết không cho phép có người nói xấu Long Đằng.
Dựa vào sự lý giải của Diệp Viễn về Long Đằng, hắn không thể nào là kẻ phản bội Long tộc.
Hơn nữa thời gian dài như vậy tới nay, Diệp Viễn cũng đã nhận ra một ít chuyện. Chuyện năm đó, sợ rằng Long Đằng là bị người hãm hại, cho nên hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Hiện tại Ngao Kiếm Ba dùng việc này để áp chế Long Đằng, Diệp Viễn không phải trái hồng mềm dễ nắn nên hắn quyết định phải làm quyết liệt cho ra lẽ tới cùng.
Mặc dù không biết vì sao, thế nhưng Diệp Viễn có thể khẳng định, mình và Long tộc hẳn là tồn tại một mối quan hệ nào đó.
Với thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ, Bạch Quang đã có thể có được sự xem trọng của người thủ lăng. Như vậy, Long Hồn Phản Tổ của mình càng cao hơn so với hắn, Diệp Viễn không tin thủ người thủ lăng sẽ coi thường mình.
"Cơ Thanh Vân, ngươi đừng ép người quá đáng!” Ngao Kiếm Ba mạnh miệng nhưng trong lòng sợ hãi nói.
Diệp Viễn nhếch mép cười nói: "Buồn cười! Các ngươi ngay cả tổ tông cũng không cần, còn nói người khác khinh người quá đáng? Nếu như các ngươi không tin Diệp mỗ có thể thông qua khảo nghiệm lấy được sự chấp thuận của người thủ lăng thì sao phải sợ hãi khẩn trương như vậy. Nếu khẩn trương, nói vậy trong lòng các ngươi vốn đã tin tám phần mười! ?”
Ngao Kiếm Ba không còn cách nào nói, nuốt giận "hừ" lên một tiếng, không dám cãi lại.
Chứng cứ vô cùng xác thực, không phải do bọn họ không tin sao!
Mọi chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Diệp Viễn cũng chỉ có Long Hồn Phản Tổ có thể giải thích. Hơn nữa có Thánh Long Lệnh trên tay, Ngao Đạc hoàn toàn tìm không được lý do phản bác.
Lý do Diệp Viễn là con người đã không còn cách nào ngăn cản bước chân Diệp Viễn trở thành người đứng đầu của Long tộc rồi.
Long Đằng thấy đám ba người Ngao Đạc đều không lên tiếng, trong lòng sảng khoái không gì sánh được.
"Sao, năm đó nếu không phải là lão phu, nào có được hoàn cảnh cuộc sống tốt đẹp cho các ngươi như ngày hôm nay? Kẻ phản bội? Ngao Tinh Hàn thật đúng là quá vô sỉ!” Long Đằng cười khinh bỉ chế giễu.
Ngao Khiên biến sắc, nói: "Đằng trưởng lão, năm đó... Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Tuy ta vẫn tin tưởng rằng ngài sẽ không phản bội Long tộc, Nhưng mà... sao ngài vẫn không trở về!”
Long Đằng xua tay, nói: "Đều chỉ là chút chuyện xưa cũ qua đã lâu, giờ còn nói làm gì?"
Không thèm giải thích cho bản thân mình, Diệp Viễn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.
Một người lòng dạ phóng khoáng như Long Đằng làm sao có thể phản bội Long tộc?
Người khác không biết, Diệp Viễn lại biết hắn và Phương Thiên lúc trước.
Nếu với thực lực của Phương Thiên mà cùng Long Đằng trở về Long tộc báo thù, tuyệt đối chẳng ai cản nổi.
Nhưng mà, hắn không hề làm vậy!
" y dà...”
Đúng lúc này, một tiếng thở dài vang lên phá vỡ cục diện giằng co.
Một bóng người chậm rãi hiển hiện, lại là một lão nhân râu tóc bạc trắng.
Đám người Ngao Đạc nhìn thấy hắn thì lập tức biến sắc, khom người thi lễ nói: "Lão tổ tông!"
Lão tổ tông xua tay, nói: “Long Đằng đại nhân ở chỗ này, các ngươi gọi ta là lão tổ tông, không phải là muốn ta chết sớm sao? Đồ tôn bất hiếu Ngao Vịnh xin bái kiến Long Đằng đại nhân! Ngao Khiên lão tổ!”
Long Đằng dường như đã sớm biết sự tồn tại của Ngao Vịnh, sự xuất hiện của hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thản nhiên nói: "Tính ra ngươi cũng là người gần đất xa trời như ta rồi, không cần thiết phải đa lễ như vậy.”
Lời tuy nói như vậy nhưng Long Đằng vẫn thoải mái nhận lấy một lễ này.
Ngao Vịnh thi lễ xong, quay về phía Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, nói: "Ngao Vịnh bái kiến tân chủ tộc Thanh Long!”
Đám người Ngao Đạc nhìn thấy cục diện này, mặt mày đều biến sắc, lắp bắp nói: “Lão tổ tông...”
"Câm miệng! Diệp Viễn mang theo Thánh Long Lệnh trở lại trong tộc, hắn chính là người đứng đầu của Long tộc! Ngao Đạc, còn không mau bái kiến tân chủ? Còn có cả các ngươi!” Ngao Vịnh trực tiếp cắt đứt lời nói của Ngao Đạc, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Ngao Đạc thay đổi mấy lần, không rõ tại sao lão tổ tông phải có thái độ như vậy với những kẻ không rõ lai lịch này.
Có điều lời mà lão tổ tông nói ra hắn không dám cãi lại, không thể làm gì khác hơn là tiến lên dù không tình nguyện cũng phải thi lễ một cái với Diệp Viễn.
"Ngao Đạc xin bái kiến tân chủ!”
Đám mấy người Ngao Kiếm Ba cũng không dám trái lời, đều tiến lên chào.
Trong lòng Diệp Viễn cảm thấy có chút khó mà giải thích được, bỗng nhiên xuất hiện một lão nhân, đùng một cái tình hình chuyển đổi nhanh như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!