Khi thấy Diệp Viễn bước ra khỏi phủ thành chủ mà không hề hấn gì thì đám người Ngao Khiên mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Đại nhân, người không sao chứ?” Khương Thái Thương lo lắng hỏi.
"Ta thì có thể bị gì chứ, không phải vẫn bình yên vô sự đây sao? Đi, chúng ta đi tính sổ!" Diệp Viễn nói.
Khương Thái Thương sửng sốt một chút rồi nói: "Đại nhân biết là ai đang giở trò sao?"
“Đương nhiên biết, nếu không thì ta tới đây làm gì?” Diệp Viễn nói.
Vẻ mặt Khương Thái Thương tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Đại nhân, thành chủ của Vân Cao Thành này là người rất thần bí và tàn nhẫn! Lão phu có thể coi là người từng trải nhưng ta thật sự không biết rốt cuộc thành chủ Vân Cao Thành này là thần thánh phương nào!"
Võ La ở một bên gật đầu nói: "Cường giả Hư Huyền cũng chỉ là người canh giữ cửa cho hắn thì vị thành chủ này chắc chắn không phải người bình thường!"
Diệp Viễn cười nói: "Hàn lão đầu thích giả bộ bí ẩn nhưng cũng không có gì ghê gớm. Ngươi đã từng nghe qua danh hiệu ‘Mê Dược’ chưa?"
Sau khi Diệp Viễn nói ra những lời này, Ngao Khiên vẫn xem như bình thường nhưng Võ La, Khương Thái Thương và Nguyễn Song Châu đều bị chấn kinh.
“Thành chủ của Vân Cao Thành chính là tiền bối ‘Mê dược’ Hàn Tĩnh danh chấn Thần Vực năm nghìn năm trước sao?” Khương Thái Thương hét lớn.
"Nghe đồn năm nghìn năm trước hắn đã biến mất sau trận chiến với Hư Không Thần Vương. Không ngờ hắn chính là thành chủ Vân Cao Thành, hơn nữa vậy mà đã làm năm nghìn năm rồi!" Nguyễn Song Châu cảm thán.
"Đúng vậy! Hàn Tĩnh tiền bối chỉ mất một ngàn năm để đạt tới thực lực Đan Đế đỉnh phong, lúc đó hắn đã gây nên chấn động rất lớn ở Thần Vực..."
Khương Thái Thương nói được một nửa thì dừng lại.
Hắn đột nhiên nhớ tới hình như vị chủ nhân này của mình còn biến thái hơn, chỉ cần ba trăm năm đã có thể đột phá đến Đan Đế đỉnh phong.
Trải qua hơn hai trăm năm thì hiện tại có thể so đấu với những cường giả vô song như Hàn Tĩnh.
Diệp Viễn cười nói: "Hàn lão đầu đúng là một cường giả, thực lực của lão cũng không dưới phụ thân ta! Nhưng khi tiếp xúc với đám lão đầu này nhiều hơn ngươi sẽ phát hiện ra bọn họ chỉ là một đám cố làm ra vẻ bí ẩn mà thôi. Như vậy sẽ khiến mọi người nghĩ rằng bọn hắn rất thần bí, có cảm giác không thể đoán được, nhưng sự thật thì cũng chỉ có vậy mà thôi."
Nghe Diệp Viễn nói xong mọi người không khỏi im lặng.
Nếu muốn vạch trần mặt nạ bí ẩn của họ thì ít nhất phải là người có sức mạnh tương đương như bọn họ.
Nếu không ai sẽ để ý tới ngươi chứ!
Thế giới võ giả phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc, thực lực không đạt sẽ không bao giờ hòa nhập được vào vòng tròn đó.
Lấy ví dụ về kiếp trước của Cơ Thanh Vân, bằng hữu và kẻ thù của hắn đều là những người có thực lực cao nhất ở Thần Vực.
Ngay cả cường giả Thần Vương bình thường cũng không có tư cách nói chuyện với hắn.
Diệp Viễn khoát tay, cười nhìn mọi người nói: "Đi thôi, nếu đám người kia biết điều thì chuyện này có thể bỏ qua. Nếu như không thức thời thì các ngươi sẽ phải vất vả rồi."
Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện ý của Diệp Viễn, đám người Khương Thái Thương đều cảm thấy như có luồng gió lạnh đang thổi sau lưng.
Ánh nhìn này như một con sói đang nhìn chằm chằm vào bầy cừu.
“Đại… đại nhân… người định làm gì?” Giọng nói dè dặt của Khương Thái Thương vang lên.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
...
Núi Ma Đao không phải là siêu cấp thánh địa nhưng xét về thực lực thì cũng không yếu hơn siêu cấp thánh địa là mấy.
Vốn dĩ núi Ma Đao chỉ là thánh địa cấp một tương đối mạnh nhưng một ngàn năm trước thánh địa của bọn họ xuất hiện một thiên tài tuyệt thế đã đột phá cảnh giới Hư Huyền!
Kể từ đó, vị thế của Núi Ma Đao đã tăng vọt và thậm chí còn tiến gần đến thánh địa siêu cấp.
Mong ước cả đời của Nhạc Tân Bình là biến núi Ma Đao trở thành thánh địa siêu cấp.
Nhưng tám đại thánh địa siêu cấp đều có một thế lực vô cùng thâm hậu trấn giữ và không dễ bị thay thế.
Hơn mười vạn năm qua có rất nhiều thánh địa cấp một xuất hiện cường giả Hư Huyền, nhưng rất ít thánh địa có thể đạt đến thánh địa siêu cấp.
Kể từ khi Nhạc Tân Bình xuất hiện ở núi Ma Đao, bọn họ luôn kiêu ngạo, độc đoán và làm rất chuyện điều xấu xa trong một nghìn năm qua.
Hơn một trăm năm trước, Nhạc Tân Bình đã từng hỏi xin Cơ Thanh Vân một viên đan dược nhưng Cơ Thanh Vân đã nghiêm túc từ chối khiến cho hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Từ đó về sau bọn họ rất có ác cảm với Dược Vương Điện.
Lúc này, Nhạc Tân Bình vẫn đang đắc ý trong thành trì của núi Ma Đao.
"Ha ha ha, không phải Cơ Thanh Vân muốn cỏ Cổ Linh Mậu và nhụy hoa Ngọc Thúy Thánh sao? Ta sẽ thu thập tất cả để xem hắn còn luyện đan dược kiểu gì! Các ngươi tìm thật kỹ cho ta, mặc dù hai loại thần dược này rất hiếm nhưng Vạn Cổ Dược Viên luôn có thứ kỳ lạ, rất có thể hai loại dược liệu này sẽ xuất hiện lại. Chỉ cần nó xuất hiện trên thị trường thì phải thu lại cho ta!” Nhạc Tân Bình cười nói.
"Vâng thưa sơn chủ! Chúng ta đã cử đi tất cả nhân thủ rồi. Chỉ cần có tin tức về hai loại linh dược này thì chúng ta sẽ là người thu mua sớm nhất!"
Người đang nói chính là trợ thủ đắc lực của Nhạc Tân Bình, Thần Vương đỉnh phong - Vu Vinh Vĩ.
Trong những năm qua, Nhạc Tân Bình đã đào tạo ra một số lượng lớn cường giả cho núi Ma Đao và thực lực của hắn cũng đã tăng lên đáng kể.
Cùng với đó là khí thế ngang ngược của bọn họ ngày càng trở nên rõ ràng hơn, động một chút là gây chuyện hại người.
"Ha ha, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng bất lực của tiểu tử Cơ Thanh Vân kia là bản tọa đã cảm thấy sảng khoái! Tiểu tử Kiếm Vô Song đúng là quá ngốc, hắn không biết rõ tình huống lại dám đi khiêu khích Cơ Thanh Vân, thật đáng bị đánh." Nhạc Tân Bình cười nói.
Hắn không sợ Diệp Viễn, cho dù Diệp Viễn có thần khí trong tay, nhưng với thực lực Hư Huyền Cảnh của hắn thì cũng không có gì phải sợ.
Hơn nữa tin tức mà hắn nhận được đáng tin cậy hơn nhiều so với Kiếm Vô Song.
Trong trận chiến vừa rồi Diệp Viễn đã tiêu hao quá nhiều nguyên thần, có thể hắn sẽ không sử dụng được thần khí.
Nhưng hắn vẫn có phần e ngại trước thần khí. Ngay sau khi xảy ra chuyện giữa Diệp Viễn và Tả Thanh, hơn nữa lại có tin đồn Diệp Viễn muốn có hai loại tiên dược này thì hắn lập tức có ý tưởng, hắn đã bí mật thu mua hai loại linh dược này để không cho Diệp Viễn một chút cơ hội nào.
"Ha ha, sơn chủ thật anh minh! E rằng tiểu tử kia sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng chúng ta đang âm thầm thu mua linh dược! Hắn muốn có được hai loại linh dược này trước khi Vạn Cổ Dược Viên mở cửa đúng là đang mơ tưởng mà thôi!” Vu Vinh Vĩ cười.
Nhạc Tân Bình gật đầu nói: "Tuy tiểu tử này có thần khí nhưng thực lực vẫn quá yếu. Nếu như ta đoán không sai thì hắn tìm được hai loại linh dược này nhất định là luyện chế đan dược giúp hai thủ hạ của hắn. Như vậy thì hắn có thể dễ dàng tiến vào Vạn Cổ Dược Viên hơn. Nhưng bây giờ… ha ha ha!”
Nhạc Tân Bình càng nói càng cảm thấy đắc ý rồi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Năm đó hắn bị Cơ Thanh Vân mắng, nói rằng hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu xa nên không xứng có được đan dược.
Hơn nữa Cơ Thanh Vân còn phá hủy tất cả linh dược mà Nhạc Tân Bình đã dày công tìm kiếm ngay trước mặt hắn!
Khi đó, Nhạc Tân Bình đã rất tức giận và muốn ra tay với Diệp Viễn nhưng hắn đã bị một cường giả của Dược Vương Điện đánh cho bị thương nặng mà phải chạy trốn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!