Mười vạn võ giả hợp lực phá trận!
"Phụt...”
Đinh Chiếm Quốc đang nghiên cứu cách phá giải Hỗn Nguyên đại trận đột nhiên phun ra một ngụm máu dọa mọi người sợ chết khiếp.
"Đinh đại sư, ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, lập tức có người tiến đến ân cần hỏi han.
Giờ khắc này, hắn chính là hy vọng của mọi người. Chỉ cần có một chút biến động nhỏ đều khiến trái tim của mọi người biến đổi theo.
Đinh Chiếm Quốc xua tay nói: "Ta không sao, chỉ là sức lực tiêu hao quá nhiều mà thôi. Đại trận thần cấp này quả nhiên là huyền diệu vô cùng, lão phu tìm hiểu ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng tìm ra chút manh mối.”
Nghe Đinh Chiêm Quốc nói như thế, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng kích động.
Tôn Mạn tiến lên, chắp tay nói: "Nếu đại sư đã biết được, kính mong ngài chỉ dạy cách phá trận.”
Đinh Chiếm Quốc chậm rãi chắp tay nói: "Chỉ dạy thì không dám nhận, mọi người cùng chung sức đồng lòng thôi. Hỗn Nguyên Phần Thiên Diệt Tuyệt đại trận quả nhiên là một việc chấn động, mặc dù ở trong đại trận thần cấp hẳn cũng là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ. Chẳng qua là trải qua năm tháng tàn phá đã thua kém trước kia rất nhiều rồi, nếu không cho dù chúng ta có nhiều người hơn nữa cũng không thể phá vỡ.”
Mọi người đều chờ đợi Đinh Chiêm Quốc nói tiếp, bọn họ vốn không quan tâm đại trận huyền diệu ra sao, bọn họ chỉ muốn biết làm như thế nào mới có thể phá được trận.
Chờ đợi ba ngày, trong lòng bọn họ đã nôn nóng khó mà kìm lại được.
Đinh Chiêm Quốc tiếp tục chậm rãi nói: "Vốn là đại trận này không chê vào đâu được, cực kỳ hỗn độn khiến cho người ta không thể nào ra tay. Nhưng không biết tại sao, phía Đông Nam lại có một điểm vô cùng yếu ớt, đến lúc đó mọi người cùng nhau đánh vào điểm có, chắc là có hy vọng phá được trận.”
Đinh Chiêm Quốc nói xong, Diệp Viễn liền nhếch nhếch khóe miệng, tỏ vẻ khinh thường.
Thời gian ba ngày qua, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, vẫn luôn ở đây quan sát kỹ đại trận này.
"Đại nhân, Đinh đại sư nói không đúng sao?” Nguyễn Song Châu nhỏ giọng hỏi.
Diệp Viễn nói: “Rõ ràng đại trận này đã bị tổn hại nghiêm trọng nhưng sớm không còn vết tích nữa. Đoạn ở phía Đông Nam tuy là một điểm yếu nhưng cũng là một trong những điểm mạnh nhất của trận pháp, uy lực tất nhiên vô cùng cường đại. Mặc dù bọn họ có thể phá vỡ được trận pháp nhưng chỉ sợ võ giả ở đây cũng phải chết đến quá nửa.”
Cuộc nói chuyện làm cho đám người Ngao Khiên lạnh hết cả người.
Chết quá nửa, bên kia có ít nhất năm mươi nghìn võ giả đó, sức mạnh đáng sợ như vậy, quả thực nghe mà rợn cả người.
Rõ ràng là đến Đinh Chiếm Quốc cũng không nhìn ra điểm này.
Mà Diệp Viễn ngồi ở chỗ này đã hiểu rõ đại trận, vượt xa cả Đinh Chiếm Quốc.
Trong khi nói chuyện, bên kia đã chuẩn bị tốt để phá trận. Chỉ thấy một đám người xoa xoa tay, đặc biệt kích động, họ lại không biết rằng thần chết đang lặng lẽ tới gần.
Một khi bọn họ phá trận, những vùng lân cận nhất định sẽ trở thành địa ngục trần gian.
Một nhóm lớn võ giả đi về phía điểm yếu ở phía Đông Nam, Tôn Mạn đứng ở trên cao cất giọng nói: “Hiện tại mọi người đang chuẩn bị tiến hành một đợt tấn công lớn, chờ hiệu lệnh của ta, mọi người đồng loạt ra tay, tấn công vào điểm yếu đó. Chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội này, nếu không phá vỡ được đại trận, sẽ lập tức bị đại trận đánh ngược lại. Cho nên hy vọng mọi người dốc toàn bộ thực lực, một khi có người bị đại trận loại bỏ, các ngươi cũng đừng nghĩ tới việc sẽ có được linh quả.”
Không thể không nói, Tôn Mạn quả là một người rất giỏi điều tiết bầu không khí. Hắn vừa nói xong, nét mặt của mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Rõ ràng trong đó có không ít người có tâm tư muốn thừa nước đục thả câu, có ý định không đánh bằng toàn bộ thực lực, bảo toàn thực lực để chờ sau đó cướp linh quả.
Tôn Mạn vừa nói ra lời này, chỉ sợ là đa số mọi người đều không dám có suy nghĩ này nữa.
Bị trận pháp đánh trả lại cũng không phải là nói giỡn, kết cục của mấy cường giả Thần Vương trước kia, mọi người cũng đã thấy được.
Tôn Mạn chậm rãi liếc mắt nhìn mọi người một cái, lạnh lùng nói: "Hiện tại… bắt đầu.”
Nghe theo mệnh lệnh của Tôn Mạn, tất cả võ giả đều chuẩn bị thi triển võ kỹ mạnh nhất của mình, sẵn sàng tiếp nhận mệnh lệnh.
Hàng trăm nghìn võ giả cùng nhau thi triển võ kỹ, khung cảnh này quả nhiên là vô cùng rung động.
Đưa tầm mắt nhìn qua, trước mắt là ánh sáng lấp lánh, sặc sỡ, vô cùng lộng lẫy.
Tất cả mọi người đều sẵn sàng chiến đấu, nguyên lực mà mọi người truyền ra khiến người ta không thở nổi.
Điểm này không riêng gì Diệp Viễn cảm nhận được, mà ngay cả bọn họ cũng thấy được.
Giờ khắc này bỗng nhiên bọn họ có một niềm tin mù quáng rằng trận tấn công này sẽ khiến cả những cường giả thần đạo cũng phải e sợ.
Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy mình có sức lực cường đại tới như vậy.
"Tiến lên."
Tôn Mạn hét lên một tiếng chói tai, cùng lúc đó tất cả võ giả đều tập trung đánh vào điểm yếu của đại trận.
Những người ở Vạn Cổ Dược Viên này người kém nhất cũng có chút lực lực của Vô Tướng Cảnh. Đợt tấn công này quả nhiên khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Hàng loạt những đòn tấn công hội tụ thành một sức mạnh hủy diệt vô cùng khủng khiếp, làm nổ tung đại trận.
Cảm giác đó như hai quân đánh với nhau, hàng vạn mũi tên phóng ra, quả thật là vô cùng đồ sộ.
Tuy nhiên điều các võ giả hy vọng là có thể điều khiển được thao tác tấn công của mình.
Mỗi một đòn tấn công đều chuẩn xác. Trăm nghìn đòn tấn công đều đánh vào điểm yếu đó, gây nên những tiếng nổ vang dội.
"Ầm ầm...”
Toàn bộ đại trận đều rung lắc dữ dội, đặc biệt là điểm yếu kia, đúng là có xuất hiện khe nứt.
Những võ giả nhìn thấy cảnh này vô cùng hưng phấn. Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt bọn họ cứng lại.
"Vút vút...”
Sức mạnh đáng sợ của Hỏa Nguyên Chi Lực từ đại trận tràn ra, biến thành vô số tia sáng, phun thẳng vào nhóm võ giả.
Khung cảnh đó giống như xuất hiện một trận mưa sao băng.
Sức công phá của những ngọn lửa này mạnh hơn mưa sao băng vô số lần.
"A a a...”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám võ giả không còn lo lắng gì đến linh quả gì đó nữa mà chạy trốn khắp bốn phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Trong nháy mắt, Vạn Cổ Dược Viên này hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian, có đến một nửa võ giả bị ngọn lửa mãnh liệt trực tiếp thiêu chết, đúng như Diệp Viễn dự đoán.
“Diệp Viễn, thả ta ra.” Bỗng nhiên Diệp Viễn nghe thấy một giọng nói truyền tới.
Là Diệp Thanh, kể từ khi đi đến Minh Nguyệt Thành hắn luôn ở trong Hạo Thiên Tháp tu luyện.
Sau khi nguyên linh được sinh ra Diệp Viễn đã giúp hắn đả thông kinh mạch, điều này khiến tốc độ tu luyện của hắn trở nên nhanh hơn.
Diệp Viễn cau mày thả Diệp Thanh ra.
"Làm sao vậy?” Diệp Viễn tò mò hỏi.
Từ khi đi vào Hạo Thiên Tháp, Diệp Thanh không ra ngoài nữa. Lần này lại chủ động yêu cầu ra ngoài thật là hiếm có.
Diệp Thanh nói: “Linh thụ kia đã chết, nhưng ta lại cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ từ dưới đất truyền tới. Những tên ngu ngốc này đã chọc phải rắc rối lớn rồi. Diệp Viễn mau chạy đi, chậm nữa là không kịp đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!